Chương 310: Giam hết họ Quan lại (2)
Bên ngoài cục cảnh sát, trong một chiếc xe ở đối diện đường cái, một nam một nữ đang nhỏ giọng nói.
"Đi thôi, tên ngu xuẩn kia đã chết."
"Đáng tiếc cho năng lực của hắn ta."
"Năng lực thôn phệ, nếu có thể phát triển đến đỉnh cấp đúng là rất lợi hại, đáng tiếc trước mắt, thông thường người có được năng lực thôn phệ thức tỉnh không bao lâu đều bị giết chết. Vốn tưởng tiểu tử này rất cẩn thận, nào biết hắn ta lại có thể bị sắc đẹp che mờ con mắt, trực tiếp đi chịu chết."
"Chí ít chúng ta cũng có thể xác định Hạ Mạt là dị năng giả."
"Rốt cuộc Hạ Mạt là ai?"
"Không thể xác định, nhưng hẳn nàng có quan hệ không tầm thường với Hạ Chí."
"Quên đi, đi trước đi, ta luôn cảm thấy có điểm gì là lạ, dường như có người đang nhìn chằm chằm chúng ta."
Rất nhanh xe đã được khởi động, mà ở cách đó mấy trăm mét, trong tiệm mì thịt bò, Hạ Chí vừa thu hồi tầm mắt từ bên ngoài, lại liếc nhìn Quan Tiểu Nguyệt đối diện một chút.
Quan Tiểu Nguyệt đang ăn mì thịt bò, ăn rất ngon lành. Thật ra, thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang là tuổi ăn tuổi lớn, mặc dù vừa trải qua đại biến, nhưng đúng là nàng rất đói bụng, cộng thêm mì thịt bò nơi này rất không tồi.
Một hơi ăn xong một bát lớn mì thịt bò, Quan Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Chí đang nhìn nàng, nhất thời nàng lại hơi bất an.
"Hạ lão sư, ta..." Trong lòng Quan Tiểu Nguyệt mơ hồ có chút khổ sở, nàng đang nghĩ có phải mình quá bất hiếu không? Phụ mẫu vừa qua đời, vậy mà nàng còn có thể ăn được ngon như vậy.
"Ngươi có thể ăn được ngủ được, phụ mẫu ngươi mới có thể an tâm." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Cách tốt nhất để hoài niệm thương yêu người đã mất là để bản thân mình có thể được sống tốt, bởi vì đó mới là thứ bọn hắn hy vọng có thể thấy được nhất."
"Cảm ơn ngươi, Hạ lão sư." Quan Tiểu Nguyệt yên lặng gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nàng phát hiện vị lão sư này thật không giống người thường, tựa như những gì nàng thấy trên mạng.
"Ăn no chưa?" Hạ Chí hỏi.
"Cũng tương đối." Quan Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Mẹ nói, một lần không thể ăn quá no, như vậy sẽ ảnh hưởng tới ham muốn ăn uống, sẽ khiến mình không muốn ăn trong bữa ăn tiếp theo."
"Mẹ ngươi nói đúng." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Vậy chúng ta đi."
"Hạ lão sư, ngươi không ăn sao?" Quan Tiểu Nguyệt sửng sốt, nàng nhớ kỹ Hạ Chí còn chưa ăn.
"Ta muộn một chút lại ăn." Hạ Chí cười cười, đứng dậy đi ra phía ngoài nhà hàng.
Quan Tiểu Nguyệt cũng không hỏi thêm nữa, theo Hạ Chí ra khỏi tiệm mì, sau đó lại theo Hạ Chí đi về phía cục cảnh sát.
"Tiểu Nguyệt!"
"Tiểu Nguyệt!"
Mới vừa đi tới cửa cục cảnh sát, Quan Tiểu Nguyệt đã nghe được vài tiếng la truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện có mấy chiếc xe sang trọng vừa dừng lại, vài người đang xuống xe, nữ có nam có.
Đúng là Quan Tiểu Nguyệt quen biết những người này, có người Quan gia cũng có người Lưu gia, chỉ là lúc này, Quan Tiểu Nguyệt lại phát hiện mình không muốn nhìn thấy những người này.
"Không cần để ý tới bọn họ." Hạ Chí hờ hững nói một câu, bước vào cổng cục cảnh sát.
Quan Tiểu Nguyệt cũng đi vào theo, chẳng qua đúng lúc này, Quan Tiểu Nguyệt lại phát hiện có một bóng người quen thuộc đâm đầu đi tới, người này chính là Hạ Mạt.
"Ngươi không cần ra ngoài đón ta." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, nói rất chân thành.
"Phòng làm việc của ta vừa trở thành hiện trường phạm tội." Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Cho nên ta mới nói ngươi không thích hợp làm cảnh sát, dựa vào bộ dáng này của ngươi, mỗi ngày đều sẽ có người muốn phạm tội với ngươi." Hạ Chí vẫn nói rất chân thành như cũ.
"Ngươi có bệnh!" Hạ Mạt lại phun ra ba chữ này.
"Ngươi không thể vì ta không muốn phạm tội với ngươi mà nói ta có bệnh, chỉ là ta cảm thấy phạm tội chơi không vui mà thôi." Hạ Chí mỉm cười.
Hạ Mạt lạnh lùng trừng mắt liếc Hạ Chí, không hề nói chuyện với hắn nữa, mà nàng đi về phía cửa, nói với cảnh sát gác ở cửa: "Có thể thả người họ Quan và họ Lưu vào."
"Được, Hạ cảnh quan." Thủ vệ lên tiếng.
Rất nhanh, bảy tám người đi vào cục cảnh sát, Hạ Mạt lại nhìn thoáng qua những người đó: "Tất cả đi theo ta!"
Hạ Mạt xoay người lại đi vào bên trong, mặc dù đám người Quan gia Lưu gia có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng thấy Hạ Mạt là một mỹ nữ cảnh quan, rõ ràng bọn họ đều nghe lời theo vào.
"Hạ lão sư, Hạ cảnh quan muốn làm gì vậy?" Quan Tiểu Nguyệt có chút buồn bực, hiện tại nàng cũng đã biết tên Hạ Mạt, mà nàng cũng càng hoài nghi quan hệ giữa Hạ Mạt và Hạ Chí.
"Ừm, nàng muốn giam hết người nhà họ Quan lại, còn họ Lưu, hẳn cũng sẽ bị giữ lại cục cảnh sát." Hạ Chí thuận miệng nói: "Chúng ta vào xem sẽ biết."
Hạ Chí và Quan Tiểu Nguyệt đi vào theo, mà mấy phút đồng hồ sau, Quan Tiểu Nguyệt phát hiện, Hạ Chí thật đúng là thần cơ diệu toán, vị Hạ Mạt cảnh quan kia lại có thể thực sự giam hết tất cả những người kia lại!
Hơn nữa, chuyện này còn chưa kết thúc, đêm nay, còn thường có người Quan gia hoặc người Lưu gia đến cục cảnh sát, có người tới nói lý, có người đến mắng cảnh sát, có người trực tiếp đến uy hiếp, nhưng kết quả đều giống nhau, đều bị Hạ Mạt trực tiếp giam lại!
Thời gian bất tri bất giác đến tám giờ rưỡi tối, mà lúc này, rốt cục Tequila cũng đến nói cho Hạ Chí, Quan Tiểu Nguyệt có thể đi gặp phụ mẫu nàng.
Tequila theo Quan Tiểu Nguyệt vào phòng pháp y, Hạ Chí cũng không đi vào, dường như hắn không muốn tận mắt nhìn thấy một màn kia. Có tiếng khóc truyền đến từ bên trong, nhưng cũng không lâu lắm, không tới năm phút đồng hồ, Quan Tiểu Nguyệt đã đi ra từ bên trong, mà trên mặt nàng cũng không còn nước mắt nữa.
"Hạ lão sư, ta có thể cầu ngươi một việc không?" Dường như thoáng chốc Quan Tiểu Nguyệt đã thành thục hơn rất nhiều, giọng điệu hết sức bình tĩnh.