Dị Năng Giáo Sư

Chương 311: Tiền không dễ kiếm (1)

Chương 311: Tiền không dễ kiếm (1)


"Nói đi, chuyện gì?" Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh.
"Hạ lão sư, ta muốn cảm ơn trước ngươi, mặc dù chúng ta mới chỉ quen biết mấy giờ, nhưng ta biết, ngươi là lão sư tốt nhất ta gặp được đời này." Quan Tiểu Nguyệt nhìn Hạ Chí, hiển nhiên nàng đang tận lực giữ vững giọng điệu bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng giọng nói nàng khẽ run vẫn đủ để khiến người hiểu được, thật ra nàng không cách nào chân chính bình tĩnh trở lại, "Lúc ở phi trường, ngươi để ta thay quần áo, trên đường, ngươi bảo vệ ta, tới nơi này, ngươi để người trang điểm lần cuối cho phụ mẫu ta… Ta biết, ta rất may mắn mới có thể gặp được lão sư như ngươi, thế nhưng Hạ lão sư, khi ta vừa thấy phụ mẫu ta, ta phát hiện, cho dù ngươi đã khiến người tận hết khả năng để bọn họ trông tốt hơn, dù thậm chí bọn họ đã mặc âu phục và lễ phục, thế nhưng… thế nhưng… ta gần như vẫn không cách nào nhận ra bọn họ… bọn họ… bọn hắn đã hoàn toàn biến dạng..."
Rốt cục Quan Tiểu Nguyệt cũng không nhịn được nghẹn ngào, mà Tequila đang ở bên cạnh lại nhẹ nhàng cầm tay nàng, đồng thời khẽ than thở: "Hạ lão sư, thật xin lỗi, ta đã tìm thợ trang điểm tốt nhất, thế nhưng..."
"Long cảnh quan, ngươi không cần xin lỗi, ta biết ngươi và Hạ lão sư đã cố hết sức, mà nếu đổi lại người khác hẳn sẽ không làm việc này, đám người Quan gia mãi mãi cũng sẽ không đi làm chuyện như vậy. Ta không ngốc, tuy ta vẫn không thể xác định được bọn hắn là hung thủ, nhưng ta biết, thật ra hiện tại, người thật sự để ý tới ta là các ngươi." Lần này Quan Tiểu Nguyệt lại có thể nhịn được không bật khóc, giọng nói của nàng dần dần khôi phục bình tĩnh, "Hạ lão sư, ta biết ngươi rất lợi hại, mà sở dĩ phụ mẫu ta muốn đưa ta đến trường trung học phổ thông Minh Nhật là vì muốn ngươi bảo vệ ta, mà ta cũng biết, nếu như ta có thể vui vẻ sống tiếp, phụ mẫu ta dưới suối vàng biết được cũng sẽ an lòng… thế nhưng, Hạ lão sư, ta thực sự không làm được."
Quay đầu liếc nhìn phòng pháp y, Quan Tiểu Nguyệt lại nhìn về phía Hạ Chí, nói tiếp: "Hạ lão sư, trước khi nhìn thấy phụ mẫu ta, ta vẫn không biết sau này ta phải làm gì, nhưng bây giờ, rốt cục ta cũng hiểu rõ, bọn hắn không nên gặp phải kết quả như vậy, ta biết phụ mẫu ta không hy vọng ta làm như vậy, thế nhưng ta muốn báo thù."
Ánh mắt Quan Tiểu Nguyệt trở nên kiên định, giọng điệu cũng rất kiên định: "Ta muốn đích thân báo thù!"
"Có mục tiêu là chuyện tốt." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Nhưng hiện tại ngươi không có năng lực báo thù."
"Hạ lão sư, ta biết, cho nên ta muốn cầu ngươi, cầu ngươi giúp ta, ta không cần ngươi báo thù giúp ta, nhưng ta cần ngươi để ta có được năng lực báo thù… Phụ thân ta đã từng nói với ta, chỉ cần ta muốn học, cho dù là thứ gì ta cũng có thể học giỏi." Ánh mắt Quan Tiểu Nguyệt có chút nóng bỏng, "Hạ lão sư, ngươi có thể giúp ta sao?"
"Ngươi nếu muốn học, đương nhiên ta sẽ dạy." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Đi thôi, ta đưa ngươi quay về trường học trước."
"Cảm ơn Hạ lão sư." Thoạt nhìn Quan Tiểu Nguyệt có chút phấn chấn, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng lại ảm đạm xuống, "Nhưng phụ mẫu ta..."
"Ta sẽ cho người sắp xếp lễ tang cho bọn họ." Hiển nhiên Hạ Chí hiểu ý của Quan Tiểu Nguyệt, "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, tới ký túc xá nghỉ ngơi trước."
Quan Tiểu Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, nàng quyết định tiếp nhận sự sắp xếp của Hạ Chí, tuy thời gian rất ngắn, nhưng không thể nghi ngờ, nàng đã rất tín nhiệm Hạ Chí.
Rất nhanh Hạ Chí đã dẫn theo Quan Tiểu Nguyệt rời khỏi cục cảnh sát. Khi hai người tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, đã hơn chín giờ.
"Người què, ngươi tới đây một chút." Lúc đi vào cửa, Hạ Chí kêu một tiếng.
Người què lập tức xuất hiện, hắn ta chỉ đưa mắt nhìn Quan Tiểu Nguyệt sau đó lại thu hồi tầm mắt.
"Nàng là Quan Tiểu Nguyệt, học sinh mới, đừng để nàng rời khỏi trường học." Hạ Chí nói một câu, sau đó cứ tiếp tục đi về phía trước.
Quan Tiểu Nguyệt giật mình, không cho nàng rời khỏi trường học?
"Hạ lão sư, ngươi sợ một mình ta ra ngoài không an toàn sao?" Quan Tiểu Nguyệt đuổi theo Hạ Chí, sau đó mở miệng hỏi.
"Ngươi hiểu là tốt rồi, không được ta cho phép, không nên đi ra ngoài." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Hạ lão sư, ta biết rồi." Quan Tiểu Nguyệt cúi đầu đáp.
"Trong trường học, ngươi sẽ được an toàn tuyệt đối, cho nên từ giờ trở đi, ngươi không cần lo lắng vấn đề an toàn." Trong lúc lơ đãng, bước chân của Hạ Chí càng nhanh hơn một chút, "Ta đưa ngươi tới ký túc xá trước."
Mấy phút đồng hồ sau, Quan Tiểu Nguyệt lại không nhịn được mở miệng: "Hạ lão sư, đây không phải ký túc xá của giáo viên sao?"
"Đúng, tạm thời ngươi ở nơi này." Hạ Chí ngừng lại trước một phòng ký túc xá, đang chuẩn bị gõ cửa, cửa đã tự mở ra, một tiên nữ váy trắng xuất hiện ở cửa, lại chính là Tô Phi Phi.
"Vào đi." Giọng nói ôn nhu như thiên âm bay ra từ trong miệng Tô Phi Phi, mà cũng chỉ nháy mắt như thế, Quan Tiểu Nguyệt đã nảy sinh một loại hảo cảm vô hình với Tô Phi Phi.
"Quan Tiểu Nguyệt đồng học, đây là Tô Phi Phi lão sư, tạm thời ngươi sẽ ở chung với nàng." Lúc này Hạ Chí mở miệng nói.
"Được, cảm ơn Hạ lão sư." Quan Tiểu Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó đi vào phòng.
"Tô lão sư, Quan Tiểu Nguyệt giao cho ngươi." Hạ Chí cũng không vào nhà, chỉ cười cười với Tô Phi Phi.
"Ừm, Hạ lão sư, ngươi lên đi, nơi này có ta." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Chí không nói thêm gì, chỉ xoay người rời đi, sau đó hắn trực tiếp đi thẳng tới tầng chín, gõ cửa phòng túc xá của Thu Đồng.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, người mở cửa lại là Hàn Tiếu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất