Chương 312: Tiền không dễ kiếm (2)
"Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư nói ngươi không thể vào... A? Trên tay ngươi là cái gì?" Hàn Tiếu còn chưa dứt lời đã dời lực chú ý đến đồ vật được Hạ Chí xách theo.
"Đây là đồ nướng." Hạ Chí giơ tay trái lên, tiếp theo lại giơ tay phải lên, "Đây là cháo cua."
"Oa, mau vào!" Hàn Tiếu lập tức để Hạ Chí vào phòng, "Hai chúng ta đang đói bụng đây, cơm tối còn chưa ăn."
Hạ Chí đi vào phòng, Hàn Tiếu đóng kỹ cửa, sau đó vừa quay đầu, nàng phát hiện Thu Đồng đang bất mãn nhìn nàng chằm chằm.
"Cái kia… Thu đại tiểu thư, vì cái gọi là dân coi đồ ăn như trời..." Hàn Tiếu có vẻ hơi lúng túng.
"Đần độn, ngươi không biết lấy đồ ăn xong rồi nhốt người ngoài cửa sao?" Thu Đồng tức giận nói.
Hàn Tiếu ngẩn ngơ, đúng là nàng quên mất thật.
"Đến, Đồng Đồng, ta biết ngươi đói bụng, mau tới ăn đồ ăn, có cá nướng viên nướng tôm bự nướng thịt dê nướng..." Hạ Chí đã đi tới bên cạnh bàn ăn, bắt đầu bày đồ ăn ra.
"Ngươi đi đâu?" Thu Đồng đi tới bên cạnh bàn ăn, "Sao bây giờ mới về?"
Hàn Tiếu thầm nói, còn không thừa nhận Hạ Chí là bạn trai nàng, chẳng trách nàng lại mua di động cho hắn, hơn phân nửa là muốn sau này tiện tra xét.
"Tới cục cảnh sát, vừa trở về." Hạ Chí cũng không giấu giếm, thuận tay múc thêm một chén cháo cho Thu Đồng, sau đó lại đưa cho nàng một chuỗi cá viên, "Honey, tiền không dễ kiếm, chỉ vì mười mấy ức, ta thật đúng là dốc hết tâm sức, mới vừa thu xếp ổn thỏa cho Quan Tiểu Nguyệt đây."
Chỉ vì mười mấy ức?
Hàn Tiếu phát hiện nàng cũng muốn đánh người, đây là lời gì? Cái gì gọi là chỉ vì? Đây là mười mấy ức, mười đời nàng, không đúng, là trăm đời nàng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!
"Rốt cuộc tình huống trong nhà Quan Tiểu Nguyệt là thế nào?" Hiện tại Thu Đồng cũng rất mơ hồ, tuy nàng đã nghe được một số tin tức, nhưng vẫn không hiểu rõ tình huống cụ thể.
"Nói đơn giản chính là Quan Vũ biết mình chắc chắn phải chết, chỉ có điều trước khi chết, không biết hắn ta biết được ta từ nơi nào, vì thế mới được ăn cả ngã về không, đánh cuộc một lần, dùng toàn bộ gia sản mua lấy một danh ngạch, hy vọng ta bảo vệ nữ nhi của hắn ta." Hạ Chí thuận miệng nói: "Thật ra hắn ta vẫn rất thông minh, dù sao thì sau khi hắn ta chết, gia sản mười mấy ức kia chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi, vì thế dù ván cược này có thua hắn ta cũng không thiệt, mà thắng hắn ta sẽ kiếm lớn. Cũng giống như bây giờ, hắn ta kiếm lời."
"Người ta đã chết rồi, còn kiếm lời cái gì?" Thu Đồng lại ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt, sau đó nàng lại bày ra vẻ mặt có chút khó hiểu, "Là vì tranh giành gia sản sao? Nhưng mặc dù gia sản mười mấy ức của Quan Vũ cũng có thể tính là nhiều, nhưng đối với nội bộ Quan gia, con số này cũng không đáng phải tranh giành tới ngươi chết ta sống."
"Việc này để Quan Tiểu Nguyệt tự mình đi điều tra đi, ta là lão sư, không phải cảnh sát." Hạ Chí lười biếng nói.
"Vậy hiện tại Quan Tiểu Nguyệt đâu?" Thu Đồng hơi nhíu mày, "Ngươi đưa nàng đến trường học rồi sao?"
"Nàng ở tầng dưới." Hạ Chí trả lời: "Ta để nàng ở chung với Tô lão sư."
"Tô Phi Phi?" Trong lòng Thu Đồng mơ hồ cảm thấy hơi khó chịu, trong miệng lại biểu thị tán thành, "Vậy cũng tốt, các nàng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Thu đại tiểu thư, nhanh ăn đi, cháo này rất ngon, đồ nướng cũng rất ngon." Hàn Tiếu cũng đã ngồi xuống bên cạn, trong lòng nàng còn đang cảm khái, có bạn trai tốt như vậy, còn cẩu độc thân chỉ có thể làm bóng đèn ăn chực.
"Đồng Đồng, chúng ta ngủ ở đây sao?" Hạ Chí lại mở miệng hỏi.
"Không thể!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, lưu manh này đang nghĩ gì vậy?
"Vậy buổi tối ngươi sẽ tới chỗ ta ngủ sao?" Hạ Chí lại hỏi.
"Nói nhảm, đương nhiên sẽ không!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lưu manh này đúng là có bệnh!
"Được rồi, Đồng Đồng ngươi ăn đồ ăn trước, ta về." Hạ Chí cười xán lạn, đứng dậy rời đi.
Đợi khi Hạ Chí ra ngoài cửa rồi, Hàn Tiếu lại không nhịn được mở miệng: "Thu đại tiểu thư, thật ra ngươi cứ việc tới chỗ hắn nđi, ta không ngại ngủ một mình ở đây đâu."
"Ăn đồ của ngươi đi!" Thu Đồng trừng Hàn Tiếu.
"Được rồi, ta nói này, Thu đại tiểu thư, ngươi định không nói cho hắn ngươi đã mua cho hắn một chiếc điện thoại lão nhân sao?" Hàn Tiếu tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
"Ta muốn cho tên lưu manh kia một kinh hỉ!" Thu Đồng khẽ hừ một tiếng, sau đó tàn nhẫn cắn con tôm bự.
"Vậy ta lại nói tiếp, liệu có phải Hạ đại soái ca mới vừa kiếm được mười mấy ức cho ngươi không?" Hàn Tiếu lại hỏi.
"Ta cũng không biết." Thu Đồng ngẩn ngơ, nàng vẫn cảm thấy bản thân mình rất am hiểu kiếm tiền, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện, dường như nàng hoàn toàn không cách nào so sánh với Hạ Chí, không nói tới mười mấy ức của Quan gia, chỉ riêng một ức tiền mặt của Trần Thiên Thành đã tương đối khả quan. Hơn nữa, tên gia hỏa này mới vừa tới đây mười ngày đã có thể kiếm được một khoản lời lớn như vậy!
Mệt cho hắn trước kia hắn còn nói với nàng gì mà tiền không dễ kiếm!
Lúc này, Hạ Chí đã trở lại ký túc xá, hắn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn hư không bên ngoài, cứ lẳng lặng đứng như vậy.
Hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng phun ra một câu: "Lão sư, ngươi ở nơi đó nhất định cũng sống rất tốt đúng không? Ta ở đây rất tốt."
Trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười xán lạn, sau đó, hắn xoay người đi đến bên cạnh sofa, nằm xuống, nhưng hắn chỉ nằm không được ba giây, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, sau đó hắn nhảy lên từ trên ghế sofa, một giây sau, hắn đã trực tiếp biến mất khỏi căn phòng!