Chương 316: Nghiêm phạt lớn nhất (2)
"Bốn năm trước, ta đã hiểu một việc, đối với loại người như các ngươi, tử vong cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, mà mất đi năng lực mới là nghiêm phạt lớn nhất đối với các ngươi." Hạ Chí lạnh lùng nhìn Ôn Văn, "Mà đây, chính là nghiêm phạt của ta dành cho các ngươi, các ngươi sẽ sống hết quãng đời còn lại trong ngục giam của người bình thường. Trong quãng đời còn lại, các ngươi có thể dành để hối hận, hối hận vì các ngươi đã tới chọc ta!"
"Ngươi, sao ngươi có thể hủy diệt năng lực của chúng ta? Rốt cục sao ngươi có thể làm được?" Trên mặt Ôn Văn tràn đầy hoảng hốt, mà càng nhiều hơn là khó có thể tin.
"Ta đã nói rồi, các ngươi yếu như vậy, không cách nào hiểu được đến cùng, cường giả chân chính mạnh tới cỡ nào." Giọng nói của Hạ Chí rất hờ hững.
"Ha ha ha..." Đột nhiên Ôn Văn lại cười như điên, "Hạ Chí, ngươi cảm thấy bản thân ngươi đã thắng sao? Ngươi trễ nãi thời gian càng nhiều ở nơi này, ngươi lại thua càng thảm, ha ha ha ha..."
"Ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng ta không biết trong số các ngươi có người đi tìm Mạc Ngữ sao?" Hạ Chí cười lạnh một tiếng, sau đó một cước giẫm lên trên người Ôn Văn, Ôn Văn kinh ngạc không tới một giây đã hôn mê.
Thu hồi chân, Hạ Chí nhìn về phía Mạc Vong, giọng nói ôn hòa: "Mạc tiên sinh, chuyện kế tiếp có thể giao cho cảnh sát."
Dừng một chút, Hạ Chí lại bổ sung: "Trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Mạt cảnh quan của cục cảnh sát thành phố, ta nghĩ, trước đó nàng đã để lại danh thiếp cho ngươi."
"Hạ lão sư, hiện tại Mạc Ngữ nàng..." Hiển nhiên Mạc Vong càng lo lắng cho an toàn của Mạc Ngữ hơn.
"Mạc tiên sinh, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, với ta, an toàn của ngươi cũng không quan trọng bằng an toàn của Mạc Ngữ, nếu ta đã tới nơi này giúp ngươi, vậy đương nhiên Mạc Ngữ vẫn đang an toàn." Hạ Chí ngắt lời Mạc Vong.
Mạc Vong ngẩn ngơ, sau đó hắn ta lại trấn định lại, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, không tới hai phút, hắn ta lại cúp điện thoại.
"Hạ lão sư, ta có thể hỏi ngươi một việc không?" Mạc Vong nhìn Hạ Chí, giọng điệu hơi khác thường, trong mắt lại tựa như có một tia bi thương khó có thể che giấu.
Hạ Chí nhìn Mạc Vong, chậm rãi nói: "Có một số việc, thật ra không biết đáp án lại tốt hơn."
"Nhưng ta… ta cần phải biết." Mạc Vong cắn răng, bi thương trong mắt càng thêm rõ ràng.
Thật ra, gần như hắn ta đã biết đáp án, nhưng hắn ta vẫn muốn một đáp án rõ ràng.
Hạ Chí im lặng vài giây, sau đó thản nhiên nói: "Đúng vậy, nàng đã mất."
Trong nháy mắt, Mạc Vong nắm chặt nắm tay, thân thể run lên rõ ràng, nhưng rất nhanh hắn ta đã miễn cưỡng khống chế bản thân mình.
"Ta phải đi." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Mạc Vong lẳng lặng đứng ở nơi đó, nắm tay nắm tới càng ngày càng chặt, thân thể nhìn như vẫn không nhúc nhích, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, thân thể hắn ta đang run rẩy kịch liệt. Mà mấy chục giây sau, đột nhiên Mạc Vong ngửa đầu thét dài: "A..."
Trong tiếng thét của Mạc Vong tràn ngập bi phẫn, mà hắn ta cũng đã rơi lệ đầy mặt.
Có một loại bi thương có thể khiến nam nhân vốn không đổ lệ phải khóc.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật, ký túc xá nữ sinh.
Điều kiện của trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể tính là không tệ, bởi vì trước đây trường đã xây rất nhiều ký túc xá, vì số lượng học sinh ở lại cũng không nhiều, vì thế hai học sinh có thể ở một phòng ký túc xá, mà có một vài học sinh tương đối đặc biệt thậm chí còn có thể ở một mình một phòng. Mạc Ngữ chính là loại học sinh đặc biệt này.
Hiện tại cũng không tính là quá khuya, lúc này Mạc Ngữ cũng chưa đi vào giấc ngủ, nàng đang đọc sách, mà tốc độ nàng đọc sách lại tương đối nhanh, dùng từ lật sách để hình dung càng thích hợp hơn. Nàng dùng tốc độ thật nhanh lật hết quyển sách, sau đó để qua một bên, không bao lâu sau, dường như nàng đã xem hết tất cả sách, sau đó nàng lại lấy một chiếc laptop tới, hiển nhiên dùng máy tính có thể lưu trữ được càng nhiều dữ liệu hơn, chỉ có điều, hẳn Mạc Ngữ càng ưa thích lật sách. Mỗi một lần, chỉ sau khi không còn sách để đọc, nàng mới bắt đầu sử dụng máy vi tính.
Trong lúc bất chợt, Mạc Ngữ buông máy vi tính đứng lên, nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đang mở, một cái bóng đột nhiên bay từ cửa sổ vào, sau đó, trong phòng ký túc xá lại thêm hai người.
Đây là một nam một nữ, nam mặc một bộ đồ bó sát, nữ mặc váy, hai người cũng không lớn tuổi lắm, chừng ba mươi. Mà sau khi thấy hai người kia, Mạc Ngữ cũng không sợ hãi hoặc kinh ngạc chút nào, nàng chỉ nhìn hai người, thoạt nhìn, nàng đang tính toán gì đó.
Đôi trai gái này nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc từ trong mắt đối phương, hiển nhiên bọn hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Mạc Ngữ lại trấn định như vậy. Dù sao thì đối với người bình thường, thấy có người bay từ cửa sổ vào phòng, dù không hét toáng lên thì chí ít cũng phải có chút kinh ngạc đúng không?
"Xin hỏi, là Mạc Ngữ tiểu thư sao?" Rốt cục nữ nhân cũng mở miệng trước, mà lúc ả nói chuyện cũng dùng đôi mắt có phần quyến rũ của mình nhìn Mạc Ngữ, có tia sáng khác thường lóe lên trong mắt ả.
Mạc Ngữ không nói gì, nàng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, sau đó vẫn không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Thấy một màn như vậy, trên mặt cặp nam nữ này đều lộ ra một tia mừng rỡ, đồng thời cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
"Mạc Ngữ, ta cần ngươi rời đi với chúng ta." Nữ nhân mở miệng lần nữa nói.
Mạc Ngữ vẫn không trả lời, cũng vẫn không nhúc nhích.
"Mạc Ngữ, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, lập tức theo chúng ta rời đi!" Nữ nhân mở miệng lần nữa, lần này, trong giọng nói đã không còn chút khách khí nào, mà mang theo mùi vị mệnh lệnh, mà lúc ả nói ra lời này có vẻ tự tin vô cùng, hiển nhiên ả cho rằng Mạc Ngữ sẽ theo ả rời đi.