Chương 317: Năng lực của các ngươi quá kém (1)
"Ta sẽ không đi cùng các ngươi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Ngữ rốt cục cũng vang lên, nàng nhìn cặp nam nữ trước mắt, có vẻ hết sức bình tĩnh, "Căn cứ ta tính toán, các ngươi cũng không có năng lực ép buộc ta rời đi."
Sắc mặt cặp nam nữ này gần như đồng thời biến đổi, nữ nhân càng la thất thanh: "Ngươi… ngươi không bị..."
"Ngươi biết thuật thôi miên, con mắt ngươi có thể chuyển động với tốc độ nhanh tới mức người thường khó có thể phát hiện được, sau đó có thể thôi miên người khác, có phần giống với cắm virus vào đầu người khác, sau đó khống chế đầu óc của người này. Thế nhưng, đối với ta, nó vô dụng." Mạc Ngữ nhìn nữ nhân, "Ngươi cho rằng hai mắt mình rất mê người, cho nên ngươi còn cố ý tạo ra loại ánh mắt tự cho là có thể mê hoặc người khác, điều này nói rõ ngươi vốn không hiểu căn nguyên của năng lực mình, cho nên năng lực thôi miên của ngươi chỉ là loại bất nhập lưu(1)."
Nữ nhân nghe mà ngẩn người, nam nhân lại vô thức muốn bước lên, nhưng đột nhiên Mạc Ngữ lại lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với nam nhân này, sau đó nàng nhìn nam nhân này, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Năng lực của ngươi là phi hành, nhưng ngươi biết mình có thể bay nhanh tới mức nào sao?"
"Ta còn nhanh hơn cả ôtô..." Nam nhân vô thức nói.
"Nếu như ban nãy tốc độ ngươi bay vào là tốc độ phi hành nhanh nhất của ngươi, như vậy, tốc độ phi hành của ngươi chỉ là ba mươi mét mỗi giây, vận tốc là một trăm lẻ tám km một giờ, trên cơ bản tốc độ này nhanh hơn bất kỳ chiếc xe nào chạy trong thành phố, nhưng ta tin tưởng đây không phải tốc độ nhanh nhất của ngươi, tốc độ nhanh nhất của ngươi hẳn có thể đạt tới năm mươi mét mỗi giây. Đối với người bình thường, tốc độ này đã rất nhanh. Ta giả thiết tốc độ công kích của ngươi cũng có thể bằng tốc độ phi hành, như vậy, ngươi cũng không cách nào tạo thành uy hiếp với ta, bởi vì ngay cả đạn ta cũng có thể né tránh." Mạc Ngữ rất lãnh tĩnh nói ra một đám số liệu, "Hơn nữa ta có thể xác định, tốc độ công kích của ngươi không thể nhanh bằng tốc độ phi hành của ngươi, trong không gian hẹp như ký túc xá, ngươi càng không cách nào thuận lợi thi triển công kích, ta càng có thể xác định, nếu như hiện tại trên tay ta có vũ khí, ta có thể dễ dàng giải quyết các ngươi, chỉ có điều quả đấm của ta không đủ mạnh, cho nên hiện tại, lựa chọn duy nhất của các ngươi chính là bay ra ngoài từ đường cửa sổ."
Nam nhân cũng nghe tới ngẩn người, hắn ta liếc nhìn nữ nhân, phát hiện nữ nhân cũng đang nhìn hắn ta, giờ khắc này, rốt cục hai người bọn họ cũng biết được vì sao tổ chức của bọn hắn lại xem trọng một học sinh nữ như vậy.
"Mạc Ngữ tiểu thư..." Hiển nhiên nam nhân không cam lòng rời đi như thế.
"Ta biết ngươi không tin, ngươi có thể thử xem." Mạc Ngữ ngắt lời nam nhân, "Ngươi vốn không thể đụng tới ta."
"Mạc Ngữ tiểu thư, vậy… đắc tội." Trong giọng nói của nam nhân có một tia khách khí, sau đó, hắn ta lập tức nhào về phía Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ nhích qua bên cạnh một bước, sau đó lại lùi về phía sau một bước, sau đó, nàng lại bước sang bên cạnh một bước, nữ nhân nhìn chằm chằm Mạc Ngữ, ả phát hiện Mạc Ngữ bước đi có vẻ rất nhẹ nhàng, cũng không có động tác đặc biệt khoa trương gì, nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ sau, đột nhiên nữ nhân lại nghe được một tiếng hừ vì đau đớn.
Tiếng rên này lại đến từ nam nhân, mà hắn ta vừa đụng phải khung giường.
"Ta không có vũ khí, nhưng ta tin chắc, chỉ cần ngươi tiếp tục công kích ta, trong vòng mười phút, ta có thể khiến ngươi bị đụng tới ngất đi." Trong giọng nói bình tĩnh của Mạc Ngữ tràn ngập tự tin, "Năng lực của các ngươi quá kém."
Nam nhân đứng vững thân thể, ngừng công kích, tuy hắn ta cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn ta lại không thể không tiếp nhận một sự thật, đó chính là dù hắn ta là dị năng giả, nhưng hắn ta vốn không cách nào đối phó nữ hài tử bình thường không có chút dị năng nào trước mặt.
"Đi đi, tranh thủ thời gian đổi người khác đến!" Nữ nhân đi tới bên cạnh nam nhân, ghé sát vào bên tai hắn ta nhỏ giọng nói.
"Ngươi nói đúng, chúng ta đi thôi!" Nam nhân bỗng tỉnh ngộ lại, sau đó tiện tay ôm lấy eo nữ nhân, đột nhiên nhấc chân bay ra khỏi cửa sổ.
"Tính toán có sai lầm, tốc độ nhanh nhất của hắn ta chỉ có 48.7 m/s." Nhìn cặp nam nữ biến mất bên ngoài cửa sổ, Mạc Ngữ nói thật nhỏ một câu, sau đó nàng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, dời laptop tới, tiếp tục xem nội dung trên laptop.
Đồng thời, dưới tầng ký túc xá giáo viên, một tiên tử váy trắng lẳng lặng ngồi trên xe lăn ngước nhìn bầu trời.
"Ngươi rất hoài niệm loại cảm giác bay lượn này." Giọng ôn hòa truyền đến bên tai nàng.
"Ừm, loại cảm giác tự do bay lượn này, ta sẽ không bao giờ quên được." Tô Phi Phi không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai.
"Ta tin tưởng, chắc chắn cảm giác này rất mỹ diệu." Người đến đương nhiên là Hạ Chí, hắn nhìn bầu trời, có người đang bay lượn trên không trung, "Nhưng biết bay chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì bay càng cao, té càng đau."
Lời của Hạ Chí mới vừa ngừng đột nhiên Tô Phi Phi phát hiện, cái bóng đang bay lượn trên bầu trời kia đột nhiên rơi thẳng xuống, giống như trực tiếp ngã từ trên bầu trời xuống.
"Xem đi, bọn hắn đã té xuống." Hạ Chí mỉm cười, "Tô lão sư, ta nghĩ thật ra ngươi cũng đã biết kết quả rồi đúng không?"
Tô Phi Phi im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Thật ra ta còn chưa xác định, trước đó ta vẫn không muốn nghiệm chứng, nhưng ngươi nói cho ta biết, ta không nên bài xích tương lai của ta, cho nên ta quyết định thử xác định một lần."
(1) Bất nhập lưu: Ở Trung Quốc, từ “lưu” còn có nghĩa là xếp hạng, ví dụ nhất lưu hạng nhất, nhị lưu hạng hai, vậy bất nhập lưu là kiểu rất kém, không đủ tư cách vào bảng xếp hạng.