Chương 318: Năng lực của các ngươi quá kém (2)
"Tin tưởng ta, tương lai của ngươi sẽ càng tốt hơn so với quá khứ." Hạ Chí cười nhẹ một tiếng, "Ta cần phải trở về, Tô lão sư, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Hạ Chí nói xong câu đó lại xoay người đi vào ký túc xá, Tô Phi Phi ngước nhìn bầu trời, đợi chừng một phút đồng hồ tại nguyên chỗ, sau đó nàng cũng bắt đầu xoay xe đẩy, lái vào ký túc xá.
Một đêm này gió nổi mây phun, nhưng đối với thị dân bình thường của thành phố Thanh Cảng, cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh, ngược lại có người nói, hơn nửa đêm, một vị cục trưởng của cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng phải trực tiếp lái xe tới nông thôn trốn tránh, vì có quá nhiều người tới tìm hắn ta hưng sư vấn tội, ai bảo chỉ một buổi tối Hạ Mạt đã nhốt không biết bao nhiêu người đây.
Có người nói một đêm này, họ Quan và họ Lưu, cộng lại chí ít cũng có ba mươi người bị nhốt, nguyên nhân bị nhốt đều giống nhau, liên quan tới vụ mưu sát! Mà sau khi bị tạm giam, cũng không có người nào thực sự đi thẩm vấn bọn hắn. Trong cục cảnh sát có tin đồn, Hạ Mạt không thích những người này cho nên mới muốn nhốt bọn hắn một đêm.
Không thể không nói, sau đêm nay, rất nhiều cảnh sát trong cục cảnh sát cũng bắt đầu ngưỡng mộ Hạ Mạt, trước đó bọn hắn chỉ cho rằng Hạ Mạt có quan hệ trong cục cảnh sát, cho nên nàng mới dám tùy tiện bắt nạt những cảnh sát khác. Nhưng bây giờ bọn hắn đều biết, Hạ Mạt không chỉ bắt nạt cảnh sát, nàng là ai cũng không sợ, ngay cả cục trưởng của bọn hắn cũng bị hù tới mức phải chạy tới nông thôn trốn tránh, thế nhưng Hạ Mạt vẫn cái gì cũng không sợ như cũ, phách lực này thật không phải người bình thường có thể có.
Đã tới sáng sớm ngày thứ hai, vẫn là sáu giờ sáng, trên sân vận động của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Hạ Chí và Mạc Ngữ lại gặp nhau trên sân vận động như ngày thường, uống đồ uống, chạy bộ, không khác gì thường ngày, Mạc Ngữ cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra trong ký túc xá tối hôm qua, tất cả như chưa từng phát sinh.
Chẳng qua, sáng sớm này cũng có phần không giống, tỷ như trên sân vận động còn có hai người, một mỹ nữ váy trắng như tiên nữ và một nữ sinh tuy không xinh đẹp như Mạc Ngữ, nhưng lại có thể tính là mỹ lệ, hai người kia đương nhiên là Tô Phi Phi và Quan Tiểu Nguyệt.
"Tô lão sư, Hạ lão sư đối xử với Mạc Ngữ thật khác." Lúc này Quan Tiểu Nguyệt đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tô Phi Phi.
"Tiểu Nguyệt, không nên đố kị, không nên để ý xem hắn có đối xử tốt với người khác hay không, ngươi chỉ cần để ý xem hắn có đối xử tốt với ngươi không." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười, "Hạ lão sư là một lão sư rất tốt, trên thế giới này, người có thể thực sự trở thành học sinh của hắn cũng không nhiều."
"Tô lão sư, không phải ta đố kị, ta chỉ cảm thấy Hạ lão sư và Mạc Ngữ đều rất đặc biệt." Quan Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Tiểu Nguyệt, thật ra mỗi người chúng ta đều rất đặc biệt." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng, "Nhưng không phải người nào cũng có thể nhìn ra điểm đặc biệt của ngươi."
Quan Tiểu Nguyệt không nói gì nữa, chỉ nhìn Mạc Ngữ xinh đẹp cách đó không xa, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Mỗi sáng sớm, Mạc Ngữ vẫn chỉ chạy 10 phút như cũ, nhưng mỗi sáng sớm, tốc độ chạy của nàng đều đang trở nên nhanh hơn, nhưng tiết tấu của nàng lại vẫn có thể duy trì độ ổn định tinh chuẩn, không sai lệch chút nào. Mà thật ra sáng sớm hôm nay, tư thế chạy bộ của Mạc Ngữ có phần không giống ngày thường, chỉ có điều người bình thường sẽ không phát hiện ra.
Hiện tại, khi Mạc Ngữ chạy bộ, nàng nhắm mắt, mà cho dù nàng đã nhắm mắt, nhưng bước chạy của nàng vẫn không sai lệch chút nào. Nếu có người phát hiện tình cảnh này nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhưng Hạ Chí lại không cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này. Dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là bình thường.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Mạc Ngữ nhắm mắt lại chạy đến trước mặt Hạ Chí, sau đó mới mở mắt, lần này, thậm chí trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng còn không có lấy một giọt mồ hôi.
"Hạ lão sư, gặp lại." Mạc Ngữ lên tiếng chào hỏi, sau đó nàng xoay người chạy chậm rời đi, bước chân mềm mại.
Nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, Hạ Chí mơ hồ có chút xuất thần, tốc độ phát triển của nàng quá nhanh, lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cục cảnh sát thành phố.
Một nam nhân trẻ tuổi cao to anh tuấn xuất hiện ở cổng cục cảnh sát, chẳng qua lúc này, thoạt nhìn hắn ta có vẻ hơi tiều tụy, hiển nhiên hắn ta muốn vào cục cảnh sát, chỉ có điều bị ngăn lại bên ngoài.
"Ta tới báo cảnh sát." Nam nhân trẻ tuổi vội vàng nói.
"Gọi điện thoại báo cảnh sát hoặc tới phân cục hoặc đồn công an." Cảnh vệ gác cửa bày ra vẻ mặt ta biết tất, "Ta phiền nhất là chiêu này của đám phóng viên các ngươi."
"Ta thật sự không phải phóng viên." Nam nhân trẻ tuổi có chút buồn bực, "Ta thật sự đến để báo cảnh sát."
"Ta mới vừa trả lời ngươi rồi." Cảnh vệ hừ một tiếng.
"Được rồi, thật ra ta họ Quan." Nam nhân trẻ tuổi bày ra vẻ mặt không thể không thừa nhận.
"Họ Quan các ngươi còn chưa bị giam đủ sao?" Cảnh vệ có chút kinh ngạc, đã có nhiều người bị giam bên trong như vậy, thế mà còn có người họ Quan tự đưa tới cửa.
Nam nhân trẻ tuổi còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh nhạt đã truyền tới: "Đường đường là thiếu gia Trương gia lại luân lạc tới trình độ phải giả mạo người khác sao?"
Nghe nói như thế, nam nhân trẻ tuổi vô thức xoay người, sau đó hắn ta lập tức thấy được một nữ cảnh sát mỹ lệ, mà nhìn kỹ, nam nhân trẻ tuổi này lại có chút sững sờ: "Ngươi… ngươi không phải Long tiểu thư sao? Ngươi… ngươi là cảnh sát?"
Nữ cảnh sát xinh đẹp này chính là Tequila, nàng nhìn nam nhân trẻ tuổi, hờ hững hỏi: "Trương Thành Hùng, nói đi, ngươi tới cục cảnh sát làm gì?"