Chương 328: Thân thể ngươi quá kém (2)
"Trần Kỳ, chắc chắn ngươi đang suy nghĩ, chỉ cần ngươi tiếp tục tập luyện, tăng tốc độ tay, tăng kỹ xảo, ngươi sẽ có thể đánh bại tướng quân. Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn tiếp tục làm như trước, chênh lệch giữa ngươi và tướng quân sẽ chỉ càng ngày càng lớn, bởi vì thân thể của ngươi sẽ càng ngày càng kém!" Giọng nói của Hạ Chí vẫn có chút thờ ơ như cũ, "Nếu như ngươi không tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngươi có biết kết cục của ngươi sẽ là như thế nào không? Một ngày nào đó, ngươi sẽ từ tướng quân biến thành tiểu binh, ngươi sẽ phải gặp vô số lần thảm bại không ngừng, sau đó, vào một ngày nào đó, những người đã từng là bại tướng dưới tay ngươi sẽ hung tợn làm nhục ngươi, mà rốt cục ngươi cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng mà phát bệnh tim, chết bên cạnh máy vi tính!"
Sắc mặt Trần Thiên Thành khẽ biến, hắn ta gần như không dám tưởng tượng tình cảnh này, thế nhưng thật ra, đây lại là vấn đề hắn ta vẫn luôn lo lắng, hắn ta vẫn luôn lo lắng tình trạng thân thể Trần Kỳ.
"Cơ thể của ta kém như vậy sao?" Trần Kỳ vẫn chưa phục.
"Ta biết ngươi không tin, cho nên ta mới để ngươi tới sân bóng rổ." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đi thôi, bên kia có một sân bóng rổ còn trống, bên cạnh cũng có bóng rổ, ngươi tới nhặt bóng rổ, đứng trên đường ném bóng để ném rổ, mỗi lần ném rổ ngươi đều phải dùng hết sức lực, ta có thể xác định, sau khi ném rổ liên tục mười lần, quả bóng ngươi ném ra sẽ không thể đụng tới vòng rổ, mà sau khi ngươi ném liên tục hai mươi lần, ngay cả bóng rổ ngươi cũng không cầm nổi."
"Ta không tin cơ thể của ta lại kém như vậy!" Trần Kỳ không phục, sau đó bỏ chạy tới sân bóng rổ, rất nhanh hắn ta đã bắt đầu ném rổ.
Sự thực chứng minh, tình trạng thân thể Trần Kỳ còn kém hơn cả Hạ Chí nói, sau tám lần ném rổ, quả bóng hắn ta ném ra đã không cách nào đụng tới vòng rổ, lại ném thêm bảy lần nữa, hai tay hắn ta vì đau nhức mà ngay cả bóng rổ cũng không thể cầm được.
Trần Kỳ lại tập tễnh trở lại trước mặt Hạ Chí, vẻ mặt có chút uể oải.
"Cơ thể của ta vốn không kém như vậy mới đúng?" Trần Kỳ cảm thấy khó có thể tin được kết quả này, mỗi ngày tỉnh dậy, hắn ta cảm thấy tình trạng thân thể mình cũng không tồi lắm.
"Khi ngươi mới bắt đầu chơi game, đúng là thân thể ngươi cũng không tệ lắm, thật ra, thân thể của nam sinh mười mấy tuổi vốn đã không tệ, ngươi cũng không thiếu dinh dưỡng." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Mà theo thời gian ngươi chơi game càng ngày càng dài, thân thể ngươi cũng càng ngày càng kém, nhưng chính ngươi lại không cảm giác được, bởi vì ngươi trong game càng ngày càng lớn mạnh, mà điều này cũng mang đến một loại ảo giác, là ảo giác bản thân ngươi trong hiện thực cũng rất mạnh. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là vì ngươi trong game không gặp phải đối thủ chân chính. Hiện tại, ngươi bị tướng quân đánh bại, ngươi cũng nên trở lại với thực tế."
Dừng lại một chút, Hạ Chí chậm rãi phun ra một câu: "Trần Kỳ, thân là sư phụ ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, mạnh mẽ trong hiện thực mới là mạnh mẽ chân chính."
"Ta… chỉ cần ta có được thân thể khỏe mạnh trong hiện thực, sẽ có thể đánh bại tướng quân sao?" Hiển nhiên Trần Kỳ vẫn quan tâm trò chơi hơn.
"Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, tối đa một năm, ngươi có thể trở thành quốc vương trong Con Đường Đế Vương." Trong giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí có một loại tự tin phát ra từ xương cốt.
"Quốc vương?" Trần Kỳ lại cảm thấy hưng phấn lên, "Thật tốt quá, ngươi nói đi, ta phải làm gì? Ta bảo đảm sẽ nghe ngươi!"
"À, ngươi tới sân bóng rổ bên kia, tìm một chỗ ngồi xuống." Hạ Chí chỉ chỉ sân bóng rổ đối diện.
"Sau đó thì sao?" Trần Kỳ hơi buồn bực.
"Chỉ ngồi ở chỗ kia, chờ đến trưa lại tới căn tin ăn cơm." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Chỉ… chỉ ngồi ở chỗ kia?" Trần Kỳ rất khó hiểu, mà Thu Đồng và Trần Thiên Thành đang đứng bên cạnh cũng cảm t hấy buồn bực, ngồi đó để làm gì?
"Không sai, ngồi ở chỗ kia, phơi nắng một chút." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Đây là thứ ngươi cần nhất lúc này."
Trần Kỳ ngẩn ngơ, do dự một chút, cuối cùng hắn ta thật sự tới bên kia ngồi xuống.
Đương nhiên, cũng không phải Trần Kỳ chỉ ngồi một chỗ, hắn ta vừa phơi nắng vừa chơi di động. Tay không thể cầm bóng rổ nổi, nhưng trước mắt vẫn có thể lướt điện thoại, chỉ là vừa lướt vừa đau...
"Trần lão tiên sinh, ta nghĩ, ngươi đã có thể yên tâm về nhà." Lúc này Hạ Chí lại nhìn về phía Trần Thiên Thành, cười nhạt một tiếng.
"Yên tâm, thực sự yên tâm!" Trần Thiên Thành có vẻ rất kích động, "Hạ lão sư, cảm ơn ngươi, thực sự rất cảm ơn ngươi, ngươi đúng là một lão sư tốt, không, ngươi là lão sư giỏi nhất!"
Trần Thiên Thành vừa nói vừa lấy một tấm chi phiếu từ trên người ra, chuẩn bị đưa cho Hạ Chí: "Hạ lão sư, chi phiếu một ức này ta đưa cho ngươi trước, về phần những hứa hẹn khác, ta sẽ chuẩn bị hợp đồng, đến lúc đó chúng ta lại ký... Không đúng, một ức này quá ít!"
Trần Thiên Thành thu hồi chi phiếu, trực tiếp xé nát, sau đó hắn ta lại lục tìm cuốn chi phiếu, quét quét quét viết ra một tấm chi phiếu mới, sau đó lại đưa cho Hạ Chí: "Hạ lão sư, ta không biết nên lấy gì để biểu thị lòng biết ơn của ta, đây chỉ là một chút lòng thành, mà những chuyện ta đã hứa, ta vẫn sẽ thực hiện."
Hạ Chí tiếp nhận chi phiếu, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn đã trực tiếp đưa cho Thu Đồng: "Đồng Đồng, cầm tiêu vặt."
Thu Đồng lại ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt, nhưng vẫn nhận lấy chi phiếu, liếc nhìn, mà cái liếc nhìn này khiến cặp mắt xinh đẹp của nàng đột nhiên trừng lớn, này… đây là… mười ức?
Thu Đồng nhìn kỹ mấy lần mới có thể xác định, đây thật sự là mười ức, này… từ lúc nào tiền đã trở nên dễ kiếm như vậy?
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, ta không quấy rầy hai người nữa." Lúc này Trần Thiên Thành lại mở miệng nói, vừa mới dứt lời, đột nhiên trên mặt hắn ta xuất hiện một tia thống khổ, sau đó, hắn ta ôm ngực, ngã xuống đất.