Dị Năng Giáo Sư

Chương 329: Lĩnh giấy hôn thú không cần tiền (1)

Chương 329: Lĩnh giấy hôn thú không cần tiền (1)


"Trần lão tiên sinh!" Thu Đồng kinh hãi, vô thức kêu một tiếng, còn muốn đưa tay đỡ lấy Trần Thiên Thành, chẳng qua nàng mới vươn tay đã giật mình rụt tay trở về, bởi vì nàng lập tức kịp phản ứng, có Hạ Chí ở đây còn cần nàng ra tay sao?
Sự thực quả là như vậy, Thu Đồng lập tức thấy được Hạ Chí duỗi tay ra giữ chặt Trần Thiên Thành, không để Trần Thiên Thành ngã xuống. Mà lúc này Trần Thiên Thành lại đang dùng tay, run rẩy móc ra một bình nhỏ từ trong ngực, sau đó đổ mấy viên dược hoàn từ trong bình ra, nhét hết vào trong miệng, nuốt xuống. Cứ như vậy, quá thêm chừng mười lăm phút, Hạ Chí buông tay ra, mà Trần Thiên Thành cũng đã có thể tính là khôi phục bình thường.
"Cảm ơn." Trần Thiên Thành lại đưa ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Chí.
"Trần lão tiên sinh, nếu Trần Kỳ đã tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, như vậy ngươi không cần lo lắng vấn đề an toàn của hắn ta nữa." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hiện tại hẳn ngươi nên quan tâm tới vấn đề an toàn của mình."
"Bệnh cũ, tim vẫn luôn không được tốt lắm." Trần Thiên Thành cười khổ, "Vừa rồi có thể là ta quá kích động."
"Trần lão tiên sinh, ta muốn nói tới à vấn đề an toàn của ngươi, không phải vấn đề thân thể." Hạ Chí nhấn mạnh từ ngữ một chút.
Sắc mặt Trần Thiên Thành hơi biến đổi: "Hạ lão sư, ý của ngươi là..."
Hạ Chí bình tĩnh tiếp lời: "Trần lão tiên sinh, ta tin tưởng ngươi có thể hiểu ý của ta, nhưng ta chỉ phụ trách chuyện trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta sẽ không quan tâm tới an toàn của phụ huynh học sinh. Ta nhắc nhở ngươi chỉ là vì hiện tại tâm tình của ta không tồi."
"Đa tạ Hạ lão sư nhắc nhở, ta hiểu được." Nét mặt Trần Thiên Thành có vẻ hơi ngưng trọng, "Nhi tử ta còn xin ngươi tốn nhiều tâm sức, ta sẽ không quấy rầy hai vị."
Rất nhanh Trần Thiên Thành đã rời đi, mà nhìn bóng lưng hắn ta, Thu Đồng có chút khó hiểu: "Lời kia của ngươi là có ý gì? Lẽ nào còn có người muốn gây bất lợi cho Trần Thiên Thành?"
"Trần Thiên Thành có tài sản mấy trăm ức, mà thoạt nhìn hắn ta chỉ có một người thừa kế là Trần Kỳ. Chỉ dựa vào tên gia hỏa ngay cả phụ thân vừa phát bệnh tim hắn ta cũng không chú ý tới, vốn không có năng lực thừa kế phần gia nghiệp này. Đồng Đồng, ngươi không cảm thấy, nếu không có người nào đỏ mắt với phần gia nghiệp này mới là không bình thường sao?" Hạ Chí duỗi lưng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, "Chẳng qua, Đồng Đồng thân yêu, chuyện nhà người khác chúng ta không cần quan tâm, chúng ta chỉ cần quan tâm chuyện nhà chúng ta, tỷ như lúc nào hai chúng ta mới kết hôn?"
"Khi ngươi nằm mơ!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này vừa nghiêm chỉnh được một hồi đã lập tức bắt đầu mắc bệnh.
"Đồng Đồng, hiện tại ta đang nằm mơ, chúng ta đi kết hôn đi!" Hạ Chí lập tức nói.
"Ngươi nằm mơ còn có thể nói chuyện?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đương nhiên, ta đang nói mớ." Hạ Chí cười xán lạn, "Đồng Đồng, ta còn có thể mộng du, cho nên ta có thể theo ngươi tới cục dân chính."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng chưa từng thấy người nào có thể giỏi nói hươu nói vượn tới mức này!
"Này, ngươi cầm chi phiếu trước." Thu Đồng đưa lại chi phiếu cho Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta nghe nói hiện tại muốn lĩnh giấy hôn thú không cần tiền." Hạ Chí lại không nhận chi phiếu, "Cho dù có cần tiền cũng không cần dùng tiền tiêu vặt của ngươi."
"Quỷ mới có thể kết hôn với ngươi!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Ta kêu ngươi bảo vệ tấm chi phiếu này, đây là chi phiếu không ký danh, ngươi muốn ta cầm tấm chi phiếu mười ức đi lung tung khắp nơi sao? Hôm nay là chủ nhật, không cách nào tới ngân hàng rút tiền được!"
"Đồng Đồng, không cần sợ, có ta ở đây, ngươi cầm bao nhiêu tiền cũng an toàn." Hạ Chí lại vẫn không nhận lấy chi phiếu như trước, "Nếu ngươi không quá yên tâm, ta cũng không ngại thiếp thân bảo vệ ngươi."
"Hôm nay ta không ra khỏi nhà!" Thu Đồng có chút tức giận, nàng xem như đã hiểu rõ, Hạ Chí sẽ không bảo vệ chi phiếu, hắn chỉ nguyện ý bảo vệ nàng.
Thu Đồng thu hồi chi phiếu, xoay người muốn rời đi, tuy nàng cảm thấy ở cùng Hạ Chí sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng mang theo chi phiếu mười ức lắc lư bên ngoài vẫn khiến nàng có chút hoảng hốt. Hơn nữa ban đầu nàng cũng không định ra ngoài, nếu đã vậy, không bằng tiếp tục ở trong ký túc xá.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Thu Đồng lại đổ chuông.
"Phòng bảo vệ gọi tới." Thu Đồng lấy điện thoại di động ra, có chút buồn bực, chẳng lẽ Trần Thiên Thành lại bị gì nữa?
Thu Đồng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại: "Là ta, cái gì? Ai? Biểu muội? Nữ nhi của cữu cữu ta? Được rồi, ngươi để nàng chờ ở cửa, ta sẽ nhanh chóng đi ra."
Cúp điện thoại, Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vẻ mặt mê hoặc: "Ta có cữu cữu và biểu muội sao?"
"Đồng Đồng, ngươi không biết sao?" Hạ Chí hỏi ngược lại.
"Không biết, cho tới bây giờ, trong ấn tượng của ta chưa từng có cữu cữu nào. Ta nhớ rõ, lúc nhỏ, mẫu thân ta cũng không nói với ta rằng bà ấy có huynh đệ tỷ muội gì. Hơn nữa cho tới bây giờ, gia gia ta cũng chưa từng đề cập với ta về bọn họ. Vì sao hiện tại lại xuất hiện một người biểu muội?" Vẻ mặt Thu Đồng tràn đầy mờ mịt, "Này, ngươi điều tra giúp ta một chút, xem có phải ta thật sự có một người cữu cữu và một người biểu muội không?"
"Đồng Đồng, hay là chúng ta ra cổng xem một chút đã." Hạ Chí cười cười.
"Được rồi." Thu Đồng gật đầu, trong lòng lại vẫn có chút hoang mang như cũ, nếu nàng thật sự có cữu cữu, theo lý thuyết, trước đây mẫu thân nàng phải nhắc tới chuyện này mới đúng.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí và Thu Đồng đã cùng đi ra khỏi cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà bọn hắn cũng nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới tròn hai mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, nữ hài tử mặc T-shirt và quần jean, rõ ràng chỉ là hàng vỉa hè, nam hài lại mặc quần áo thể thao, mặc dù không phải hàng vỉa hè nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất