Chương 332: Ta vẫn luôn tùy hứng như vậy (2)
Trương Ba không thể lấy được chi phiếu, nhưng chi phiếu lại gần sát ánh mắt của hắn ta, mà lúc này, giọng nói của Hạ Chí cũng vang lên: "Ngươi nhìn đi, thấy phía trên chi phiếu này có bao nhiêu số không không?"
Trương Ba vô thức bắt đầu đếm, hô hấp lại càng ngày càng gấp gáp.
"Có phải ngươi phát hiện tấm chi phiếu này không chỉ ngàn vạn? Không sai, thậm chí còn không chỉ là một ức, đây là mười ức! Bây giờ có phải ngươi rất muốn có nó không?" Giọng nói của Hạ Chí tiếp tục truyền vào trong tai Trương Ba, "Đáng tiếc, đây không phải thứ ngươi muốn là có thể có được, ta muốn Đồng Đồng hôn ta một chút, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa chịu đâu. Ta với ngươi không quen không biết, sao ngươi cứ ngu xuẩn như vậy, thật sự cho rằng bản thân có thể lấy được tiền?"
"Ngươi, ngươi gạt ta... A!" Trương Ba còn chưa dứt lời, cả người đã bay lên, là Hạ Chí một cước đạp bay Trương Ba.
Trương Ba kêu lên một tiếng đau đớn, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Tôn Mai, nhưng Tôn Mai cũng không tới đỡ hắn ta đứng lên, ngược lại nàng lại tránh ra một chút.
"Cảm ơn biểu tỷ phu, ta tới bệnh viện trước." Tôn Mai nhìn Hạ Chí, tuy không thể mượn được tiền, nhưng nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của bạn trai, ngược lại cũng không tính là chuyện xấu. Dù sao thì nàng cũng còn trẻ, sớm ngày nhìn rõ thái độ của nam nhân này cũng tốt.
"Tôn Mai, chờ một chút." Lại đúng lúc này, Thu Đồng kêu một tiếng.
"Biểu tỷ, tỷ… tỷ còn chuyện gì sao?" Tôn Mai có chút buồn bực.
"Đưa tài khoản ngân hàng và số điện thoại của ngươi cho ta." Thu Đồng mở miệng nói.
"Biểu tỷ, tỷ..." Tôn Mai ngẩn ngơ.
"Ta sẽ cho ngươi mượn năm mươi vạn, tiêu như thế nào là chuyện của ngươi, ta sẽ không can thiệp, ta cho ngươi vay tiền chỉ là vì ngươi, không liên quan gì với phụ thân ngươi." Thu Đồng thản nhiên nói: "Ta không biết rốt cuộc phụ thân ngươi là hạng người gì, nhưng ta biết, dù phụ thân ngươi tốt hay xấu cũng không hoàn toàn liên quan tới ngươi, mà ta tin tưởng ngươi là một nữ hài tốt, ngươi đã thực sự coi ngươi là biểu muội ta, đây cũng là nguyên nhân ta nguyện ý giúp ngươi."
"A, thật tốt quá, cảm ơn biểu tỷ, cảm ơn, biểu tỷ, tỷ đúng là người tốt!" Tôn Mai mừng rỡ, nàng hoàn toàn không ngờ tới đột nhiên chuyện lại có hy vọng.
Rất nhanh Thu Đồng đã lưu số điện thoại và tài khoản ngân hàng của Tôn Mai, đồng thời cũng đưa số điện thoại của mình cho Tôn Mai, cuối cùng nàng nói với Tôn Mai: "Quay về bệnh viện trước đi, đợi khi về ký túc xá, chúng ta sẽ lên mạng chuyển khoản cho ngươi."
"Được, cảm ơn biểu tỷ, cảm ơn biểu tỷ phu, thực sự rất cảm ơn hai người!" Vẻ mặt Tôn Mai tràn đầy cảm kích, "Biểu tỷ, sau này ta nhất định sẽ trả lại tiền cho tỷ, ta… ta về bệnh viện trước."
Tôn Mai vừa kích động vừa hưng phấn rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, trở lại bệnh viện, mà Trương Ba kia cũng gần như đồng thời ảo não rời đi, Thu Đồng yên lặng xoay người, đi về phía ký túc xá, không nói một lời.
Trở lại ký túc xá, Thu Đồng vào phòng ngủ trước, máy vi tính của nàng còn ở trong phòng ngủ, nàng cần dùng máy tính để chuyển khoản. Mà sau khi hoàn thành việc chuyển khoản, nàng mới đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn Hạ Chí đang ngồi trên sofa, rốt cục nàng cũng mở miệng hỏi: "Phụ thân Tôn Mai không phải hạng người tốt lành gì, đúng không?"
"Không phải." Hạ Chí gật đầu.
"Thật ra ngươi cũng cảm thấy Tôn Mai không tệ, đúng không?" Thu Đồng lại hỏi.
"Ừm, đúng là nàng cũng không tệ lắm." Hạ Chí lại gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, ta không làm sai." Thu Đồng thở hắt ra, "Phụ thân tốt hay xấu cũng không liên quan gì tới nữ nhi."
Có một phụ thân như Thu Thiên Lương, Thu Đồng càng thấm nhuần ý nghĩa của câu nói này, mà thật ra nàng cũng có thể đoán ra, năm đó phụ thân Tôn Mai đã làm chuyện gì đó có lỗi với mẫu thân nàng, nhưng nàng cho Tôn Mai vay tiền chỉ vì muốn giúp Tôn Mai, cũng không có liên quan gì tới phụ thân Tôn Mai.
"Đồng Đồng, ngươi muốn làm gì cũng được." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Vậy ngươi đi ra ngoài!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"À, cái này không được." Hạ Chí lập tức nói.
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, cũng không phải nàng thật sự muốn Hạ Chí đi ra ngoài, nàng chỉ cảm thấy gia hỏa này đang nói hưu nói vượn mà thôi.
"Đồng Đồng, ta muốn ngủ một lát, ngươi muốn chung không?" Hạ Chí nằm xuống ghế sofa.
Lúc này Thu Đồng đã dứt khoát mặc kệ Hạ Chí, nàng trực tiếp xách máy vi tính, gõ gõ gì đó trên máy vi tính.
Cứ như vậy, Thu Đồng làm việc, mà Hạ Chí lại ngủ, rất nhanh đã đến buổi trưa, đến giờ ăn cơm.
"Đồng Đồng, chúng ta đi ăn cơm đi." Hạ Chí luôn tỉnh lại vào thời gian thích hợp.
"Ta không đói." Thu Đồng không ngẩng đầu.
"Được rồi, vậy ta đi ăn." Hạ Chí từ trên ghế sofa đứng dậy, một bộ chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Hạ Chí muốn đi ra ngoài thật, Thu Đồng không khỏi giật mình, sau đó nàng không nhịn được kêu một tiếng: "Này, chờ đã!"
"Đồng Đồng, muốn ta mua gì về cho ngươi sao?" Hạ Chí cười cười hỏi.
"Chờ ta vài phút, ta cũng đi ăn!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng nói.
Thu Đồng nói xong lại tắt máy vi tính, sau đó đi vào phòng ngủ, dường như nàng đang thay đồ, không tới hai phút, nàng lại xuất hiện: "Đi thôi."
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí và Thu Đồng đã tới căn tin của trường học, mà mới vừa đi vào, hai người đã nghe được giọng nói kinh ngạc lẫn vui mừng truyền đến: "Hạ lão sư, ngươi đã đến rồi."
Giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng này lại đến từ Trần Kỳ, Thu Đồng lập tức cảm thấy ù ù cạc cạc, sao Trần Kỳ gặp Hạ Chí lại vui vẻ vậy? Dường như chuyện này hơi không bình thường thì phải?
"Hạ lão sư, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không? Ta không có tiền ăn cơm." Trần Kỳ lập tức nói ra nguyên nhân.
Thu Đồng lại cảm thấy dở khóc dở cười, thân là nhi tử nhà thủ phủ, thế mà hiện tại Trần Kỳ lại không có tiền ăn cơm?