Chương 333: Nàng thực sự biết trước (1)
"Ra khỏi nhà chưa bao giờ mang theo tiền?" Hạ Chí nhìn Trần Kỳ, hờ hững mà hỏi.
Trần Kỳ gật đầu, thật ra đã hai năm rồi hắn ta không ra khỏi cửa, chỉ có điều trước đây đúng là hắn ta ra khỏi nhà chưa bao giờ mang theo tiền.
"Lúc này ngay cả thẻ cũng quên mang?" Hạ Chí lại hỏi.
Trần Kỳ lại gật đầu, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng cảm thấy ra ngoài với phụ thân còn phải mang tiền mang thẻ.
"À, chúc mừng ngươi, lần đầu tiên trong đời ngươi phải nếm mùi vị đói bụng." Hạ Chí nói xong lời này lại cười xán lạn với Thu Đồng, "Đồng Đồng, đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon đi."
"A?" Trong lúc nhất thời, Thu Đồng hơi không kịp phản ứng.
Hạ Chí lại kéo tay Thu Đồng đi vào bên trong, mà Trần Kỳ cứ đứng ở nơi đó như vậy, ngẩn người, việc vay tiền đã thất bại?
"Ôi, ngươi định không cho hắn mượn tiền thật sao?" Thu Đồng có chút buồn bực, đừng nói tới đó chỉ là tiền ăn một bữa cơm, cho dù có cho hắn ta mượn 180 vạn, cũng không phải Trần Kỳ không trả nổi.
"Vì sao ta nhất định phải cho hắn ta mượn?" Hạ Chí lại hỏi ngược lại.
Trong lúc nhất thời, Thu Đồng thật không biết nên trả lời như thế nào, nhưng mấu chốt là, tội gì lại không cho mượn?
"Này, buông ta ra." Thu Đồng quyết định lười quản chuyện này, chỉ có điều vậy mà gia hỏa này lại nhân cơ hội nắm tay nàng, nàng tuyệt không thể để gia hỏa này quen thói sàm sỡ nàng, nếu không hắn nhất định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Đồng Đồng, ngươi muốn ăn gì?" Hạ Chí lại làm như không có chuyện gì xảy ra buông tay Thu Đồng, đồng thời hỏi.
"Ngươi liệu mà gọi." Thu Đồng nói xong trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Thu Đồng đã phát hiện có hai người vừa vào cửa, một mỹ nữ mặc đồng phục nữ sinh và một mỹ nữ ngồi xe lăn, chính là Quan Tiểu Nguyệt và Tô Phi Phi.
Trên mặt Tô Phi Phi vẫn là nụ cười điềm đạm, khiến người nhìn mà thấy thoải mái thư thích, tâm tình cũng sẽ khá hơn một chút, ngay cả Thu Đồng cũng không thể không thừa nhận, trên phương diện này, nàng tuyệt không sánh bằng Tô Phi Phi.
Hiển nhiên Tô Phi Phi và Quan Tiểu Nguyệt cũng tới ăn cơm, hai người đang đi về phía cửa sổ mua cơm, chỉ đó điều đúng lúc này, một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên: "Quan Tiểu Nguyệt?"
Người nói chuyện lại chính là Trần Kỳ, mà lúc này Quan Tiểu Nguyệt cũng đã quay đầu, thấy Trần Kỳ, nàng không khỏi ngẩn ngơ: "Ngươi… ngươi là Trần Kỳ? A, ngươi đã cao như vậy rồi?"
Giọng hai người cũng không nhỏ, cộng thêm hiện tại căn tin rất vắng người, cho nên Thu Đồng cũng có thể nghe được, điều này cũng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt lại có quen biết?
Nhưng ngẫm lại, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhiều, trước đây cả hai lại đều là con cái nhà giàu có, có thể tính là người cùng một hội, có quen biết nhau cũng không có gì đáng để ngạc nhiên. Chỉ có điều, hai người này lại dùng phương thức này gặp lại nhau ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng có thể nói là trùng hợp.
"Cái kia… Quan Tiểu Nguyệt, ngươi có thể cho ta mượn một trăm tệ được không?" Trần Kỳ lại bắt đầu vay tiền.
Thu Đồng có chút dở khóc dở cười, xem ra Trần Kỳ này không chỉ không thích nữ nhân, hắn ta còn không quá thông thạo cách giao tiếp với nữ hài tử, nào có người nào vài năm không gặp, vừa gặp lại đã mở miệng vay tiền?
Thu Đồng lại không biết, Trần Kỳ cũng rất phiền muộn, trong trường học này, gần như hắn ta không có người quen, Hạ Chí không cho mượn, đương nhiên hắn ta cũng không thể trông mong vào Thu Đồng, hiện tại vất vả lắm mới gặp được một người có thể tính là quen biết, đương nhiên hắn ta phải nắm chặt cơ hội vay tiền.
"Ngươi… ngươi không có tiền?" Quan Tiểu Nguyệt hơi kinh ngạc.
"Ta quên mang tiền, cũng không mang thẻ, di động lại bị ta chơi tới hết pin, không cách nào gọi điện thoại cho phụ thân ta, mà ta cũng không mang theo sạc, vì thế hiện tại ta không có tiền ăn cơm, Hạ lão sư cũng không chịu cho ta mượn tiền." Trần Kỳ thành thật nói ra quẫn cảnh của bản thân, Quan Tiểu Nguyệt nghe mà ngẩn người. Đây đúng là nhân tài, nói cho cùng, hắn ta ra khỏi cửa ngoại trừ mang theo điện thoại, căn bản là cái gì cũng không mang!
Quan Tiểu Nguyệt lấy túi tiền ra, lật lật mội hồi, sau đó ngay cả nàng cũng có chút ngây người: "Cái kia… Trần Kỳ, trên người ta chỉ có USD và thẻ tín dụng, hẳn căn tin này không thể dùng thẻ tín dụng đúng không?"
"Không thể dùng, chỉ có thể dùng tiền mặt và thẻ cơm." Trần Kỳ lắc đầu.
"Vậy hay là ta đi ra ngoài lấy chút tiền? A, không được, Hạ lão sư không cho ta ra ngoài." Quan Tiểu Nguyệt lập tức nghĩ tới.
Dừng một chút, Quan Tiểu Nguyệt nhìn về phía Tô Phi Phi: "Tô lão sư, ngươi có thể..."
"Tiểu Nguyệt, sợ rằng không được." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trần Kỳ, cười nhạt một tiếng, "Trần Kỳ đồng học, nếu Hạ lão sư đã không cho ngươi mượn tiền, vậy hẳn là hắn không hy vọng ngươi vay tiền ăn cơm, hẳn là hắn hy vọng ngươi tìm được biện pháp khác, nếu ngươi không muốn bị đói, ngươi có thể tới phòng cơm thương lượng với quản lý, tỷ như ngươi làm chút việc giúp bọn hắn, bọn hắn cho ngươi ăn cơm miễn phí."
"Là vậy sao?" Trần Kỳ hơi nghi hoặc.
"Trần Kỳ đồng học, đây cũng chỉ là suy đoán của ta, mặt khác, ngươi không nên nghĩ tới chuyện rời khỏi trường học về nhà lấy tiền, bảo vệ cửa sẽ không cho ngươi ra ngoài." Tô Phi Phi mỉm cười, "Nói chung, ngươi chỉ có thể nghĩ biện pháp trong trường học. Ừm, chúng ta đi trước, ngươi tự suy nghĩ đi."
Tô Phi Phi nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, Quan Tiểu Nguyệt thì nhỏ giọng nói một tiếng với Trần Kỳ: "Thật xấu hổ, Trần Kỳ, ta cũng không giúp được ngươi."
Lưu lại những lời này, Quan Tiểu Nguyệt lại tranh thủ đuổi theo Tô Phi Phi, chỉ để lại một mình Trần Kỳ có chút buồn bực đứng ở nơi đó. Thân nhi tử nhà thủ phủ, Trần Kỳ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, phiền phức đầu tiên hắn ta gặp được lại là vấn đề ăn cơm!