Chương 342: Ngươi biết quá nhiều (2)
"Ngươi đã biết quá nhiều." Phượng Hoàng nhìn Thập Tứ, giọng nói vẫn dễ nghe như cũ, đồng thời còn có khí tức khiến người rét lạnh ẩn giấu bên trong, "Nam nhân của ta tương đối tùy hứng, ta vốn hy vọng hắn có thể khiêm tốn một chút, nhưng hắn thực sự quá cao điệu, cho nên, ta chỉ có thể giết ngươi!"
Chữ giết vừa ra khỏi miệng, cả người Phượng Hoàng đã như bắt đầu bốc cháy rừng rực, sau đó, nàng lại dẫn lửa cháy khắp bãi cát, hỏa quang và ánh nắng chiều tương phản, thoạt nhìn, lại có thể tạo ra mỹ cảm đặc biệt.
"Phượng Hoàng, ta không sợ ngươi!" Thập Tứ hừ lạnh một tiếng, ngoài khơi bình tĩnh đột nhiên hiện lên một làn sóng cao tới mấy mét, sóng biển này cuốn về phía bãi biển!
Trong nháy mắt sóng biển bao phủ cả bãi biển, Phượng Hoàng và Thập Tứ trên bờ biển như đều bị dìm ngập, sóng biển này tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã thối lui, mà cũng trong nháy mắt này, toàn bộ hỏa diễm trên bờ biển bị dập tắt!
Phượng Hoàng còn đứng ở đó, mái tóc màu đỏ ướt nhẹp, một thân váy đỏ hoa hệ quý phái cũng như đã bị ướt đẫm, cả người có vẻ hơi chật vật, nhưng hết lần này tới lần khác bộ dạng này lại càng lộ ra phương hoa xuất chúng.
Thập Tứ ngạo nghễ đứng trên bờ biển, trên người hắn ta lại sạch sẽ vô cùng, thoạt nhìn, hiển nhiên hắn ta đang chiếm thượng phong rất rõ ràng.
"Phượng Hoàng, ngươi cũng không có gì đặc biệt!" Thập Tứ cười lạnh, giọng nói càng thêm khinh thường, "Chỉ dựa vào chút năng lực này của ngươi lại dám nói các ngươi giết chết Ác Ma thủ lĩnh, thật đúng là vũ nhục Ác Ma thủ lĩnh!"
"Nếu hiện tại Ác Ma lại xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ đốt chết hắn ta." Đôi mắt đẹp của Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn Thập Tứ, "Chẳng qua cũng không sao, ta sẽ đốt chết nguyên một đám bè đảng của Ác Ma là các ngươi!"
"Phượng Hoàng, ta vẫn nên để ngươi chết đuối trước thì hơn!" Thập Tứ cười lạnh một tiếng, hắn ta cũng muốn tốc chiến tốc thắng, dù sao thì sự cường đại của Hạ Chí cũng khiến đáy lòng hắn ta có chút hoảng hốt, hơn nữa, hắn ta càng muốn mau chóng truyền tin tức về Hạ Chí trở về.
"Ta đã thiêu chết ngươi." Phượng Hoàng lạnh lùng nói, nói xong câu đó, nàng lại xoay người chậm rãi rời đi, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt Thập Tứ đầy thống khổ, nhìn bên ngoài dường như hắn ta không sao, nhưng trong miệng hắn ta lại đột nhiên có hỏa diễm xuất hiện, một giây sau, Thập Tứ bị hỏa diễm nuốt chửng, mà tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt mà dừng!
Chỉ chớp mắt, Thập Tứ đã bị cháy sạch, tại chỗ chỉ còn lại một luồng hỏa diễm nho nhỏ, một luồng hỏa diễm này bảy màu rực rỡ, thoạt nhìn hết sức mỹ lệ. Mà lúc này, đột nhiên luồng hỏa diễm bay lên, hướng về phía Phượng Hoàng.
Chớp mắt sau, thất thải hỏa diễm đã biến mất trong cơ thể Phượng Hoàng, mà mái tóc vào bộ váy đỏ đang ướt đẫm của Phượng Hoàng cũng lập tức trở nên khô ráo.
Tóc đỏ tung bay, váy đỏ chấm đất, Phượng Hoàng bước chậm dưới ánh tà dương, hình ảnh này có vẻ hết sức duy mỹ.
Mà Hạ Chí lại như không hề quan tâm tới tất cả những chuyện vừa xảy ra trên bờ biển, lúc này hắn đã trở về trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó hắn lại đi thẳng tới cửa túc xá của Thu Đồng, không mạnh không nhẹ gõ cửa một cái.
"Hạ đại soái ca, mau vào đi, ta đang cần tìm ngươi đây." Cửa phòng lập tức được mở ra, người mở cửa lại là Hàn Tiếu, mà không đợi Hạ Chí vào cửa, Hàn Tiếu đã nói nhanh: "Ta cần một vài tư liệu cụ thể về việc đấu giá danh ngạch lớp thiên tài của ngươi, ta muốn xác nhận quá trình các ngươi đấu giá xem có nó có giá trị pháp lý không… Ừm, chủ yếu là ta cần biết liệu giữa Quan Vũ và ngươi có từng có hợp đồng hữu hiệu gì không, chúng ta muốn đông kết tất cả tài sản của Quan Vũ trước. Ta lo lắng bên Quan gia sẽ dời tài sản của hắn ta đi."
"À, ta đã chuẩn bị xong tất cả tư liệu, đang đặt trong phòng làm việc của Đồng Đồng đây." Hạ Chí thuận miệng nói: "Ngươi trực tiếp tới lấy là được."
Cũng không biết Hạ Chí lấy từ đâu ra một cái chìa khóa, đưa cho Hàn Tiếu: "Hàn đại luật sư, chính ngươi tự đi đi, đây là chìa khóa, tư liệu nằm trên bàn làm việc, trong túi hồ sơ, ngươi đi vào là có thể thấy."
"Được, vậy ta đi trước!" Hàn Tiếu nhận lấy chìa khóa, lập tức chạy ra ngoài, một bộ hết sức bận rộn.
Thu Đồng có chút cạn lời, gia hỏa này lén đánh chìa khóa phụ thật sao?
"Này, không phải ngươi cũng lén đánh cả chìa khóa ký túc xá của ta chứ?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi vốn không cấm ta vào, sao ta phải đánh chìa khóa làm gì?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Ta đánh chìa khóa phòng làm việc chỉ để tiện cho công việc mà thôi."
"Sau này ta sẽ không để ngươi vào!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, chuyện này đợi sau hãy nói, hiện tại ngươi có muốn đi ăn bữa tối dưới ánh nến với ta không?" Hạ Chí cười xán lạn.
"Không đi!" Thu Đồng hừ một tiếng, "Mỗi lần đi ra ngoài với ngươi, không gặp phải sát thủ thì cũng đánh nhau với người ta, ta tình nguyện ở nhà ăn!"
"Đồng Đồng, ta muốn nói ở nhà ăn, chỉ là tới phòng túc xá của ta." Hạ Chí cười xán lạn, "Nến, rượu vang, cơm Tây, ta đều chuẩn bị xong."
"Không đi." Thu Đồng lại cự tuyệt.
Hạ Chí còn muốn nói gì, đột nhiên điện thoại của Thu Đồng lại đổ chuông, Thu Đồng nhìn nhìn số điện thoại, phát hiện lại là biểu muội của nàng gọi tới.
"Tôn Mai?" Thu Đồng hơi nhíu mày, nhận điện thoại, "Ta đã chuyển khoản cho ngươi, ngươi chưa lấy được tiền sao?"
"Thu Đồng, là ta chưa lấy được tiền!" Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của một nam nhân.