Chương 343: Ta có thể kiêm chức làm cướp một lần (1)
"Ngươi là ai?" Giọng điệu của Thu Đồng lập tức biến thành trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói phía đối diện rất xa lạ, nàng có thể chắc chắn bản thân mình chưa từng nghe thấy giọng nói này, điều này cũng khiến nàng lập tức ý thức được chuyện có chút là lạ.
"Ngươi không cần phải quan tâm xem ta là ai, ta chỉ báo số tài khoản cho ngươi, ngươi lập tức chuyển một ngàn vạn vào cho ta, nếu không, ngươi cứ chuẩn bị nhặt xác cho biểu muội ngươi đi!" Giọng nói của nam nhân nghe có chút hung ác độc địa.
"Ngươi bắt cóc Tôn Mai?" Giọng của Thu Đồng lạnh băng, điện thoại của Tôn Mai nằm trong tay đối phương, đối phương vừa mở miệng đã đòi tiền chuộc người, hiển nhiên đối phương là kẻ bắt cóc.
"Thu Đồng, ngươi hiểu là tốt rồi, không muốn biểu muội của ngươi chết thì lập tức chuyển khoản!" Giọng nói kia vẫn ngoan độc như vậy.
Thu Đồng vô thức nhìn về phía Hạ Chí, bản năng khiến nàng cảm thấy chuyện như thế này nên giao cho Hạ Chí xử lý.
"Để Tôn Mai nghe máy, chúng ta phải xác định xem liệu Tôn Mai có nằm trong tay ngươi thật không, hơn nữa nàng phải còn sống." Hạ Chí cũng không khiến Thu Đồng thất vọng, vào lúc này, hắn mở miệng tiếp lời.
"Nói!" Giọng nói truyền đến từ trong điện thoại, hiển nhiên là tên bắt cóc kia đang nói chuyện với Tôn Mai.
Nhưng giọng nói của Tôn Mai cũng không truyền đến, không biết là Tôn Mai không có ở nơi đó hay Tôn Mai không muốn nói chuyện.
"Ta kêu ngươi nói chuyện!" Giọng nói của tên bắt cóc đã có phần tức giận.
Thế nhưng, vẫn không có giọng nói nào ngoài giọng của hắn ta truyền đến.
"Thảo, ngươi tưởng ngươi im lặng không nói là được sao?" Rõ ràng tên bắt cóc kia đã nổi giận, sau đó, trong điện thoại lại truyền đến một tiếng rên ngắn ngủi.
Cứ việc tiếng rên này rất ngắn ngủi, nhưng Thu Đồng vẫn có thể nghe được, đó thực sự là giọng nói của Tôn Mai.
"Được rồi, ta đã nghe được giọng nói của nàng." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng, "Chúng ta tiếp tục bàn về phương thức trao đổi đi, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên dùng tiền mặt để giao dịch thì tốt hơn."
"Ngươi tưởng lão tử là người ngu sao? Một ngàn vạn tiền mặt vốn không cách nào cầm hết!" Trong giọng nói của tên bắt cóc không hề có vui mừng.
"Vậy được rồi, chuyển số tài khoản cho chúng ta, trong vòng nửa giờ chúng ta sẽ chuyển khoản." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
"ĐCM, nha đầu kia thật sự đáng giá một ngàn vạn!" Dường như tên bắt cóc kia đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó, sau đó hắn ta lại cao giọng nói, "Ta đổi ý, hiện tại ta muốn hai ngàn vạn!"
"Được, nhanh chuyển số tài khoản cho chúng ta." Hạ Chí đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Dường như bên kia hơi ngẩn người, đây là hoàn toàn không mặc cả.
"Chờ đã, cái kia..." Hiển nhiên tên bắt cóc kia còn có chút trì độn.
"Ngươi còn muốn tăng giá đúng không?" Hạ Chí ngắt lời tên bắt cóc, "Được rồi, ta cho ngươi một ức, không thể nhiều hơn, muốn thì lập tức chuyển số tài khoản qua đây, ngại ít thì đừng gọi điện thoại đến nữa!"
Không đợi tên cướp nói thêm gì, Hạ Chí đã cúp điện thoại.
"Này, nào có ai lại đàm phán với bọn cướp như ngươi? Vạn nhất trong cơn tức giận, người ta..." Thu Đồng có chút tức giận, nhưng nàng còn chưa dứt lời, di động đã truyền đến chuông báo tin nhắn.
Cầm điện thoại di động lên nhìn nhìn, Thu Đồng lập tức phát hiện bọn cướp đã gửi số tài khoản ngân hàng tới.
"Ngươi không định chuyển tiền cho người ta thật chứ?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, nàng luôn cảm thấy gia hỏa này vốn không định gửi tiền chuộc, không phải là vì lúc hắn đàm phán quá tùy ý, mà là vì gia hỏa này vốn không phải loại người bị người khác uy hiếp sẽ lập tức ngoan ngoãn giao tiền ra.
"Đồng Đồng, ta dùng di động của ngươi một chút." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Thu Đồng ngay, mà cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại: "Long cảnh quan, ta là Hạ Chí, ta cần ngươi làm một chuyện giúp ta, ở cách cổng tây trường Đại học Sư phạm Thanh Cảng 100m có khách sạn Bát Thiên, phòng 302, có một nữ sinh tên Tôn Mai bị bắt cóc, đám tội phạm có hai người, trong tay hai người đều có đao, ngươi không cần tự mình đi, sắp xếp cảnh sát phụ cận mang theo súng, trực tiếp đạp cửa cứu người là được."
Sau cùng, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Ta cho ngươi mười lăm phút để xử lý tốt chuyện này."
Trực tiếp cúp điện thoại, Hạ Chí nhìn về phía Thu Đồng, cười xán lạn: "Đồng Đồng, tối đa mười lăm phút, biểu muội ngươi sẽ gọi điện thoại lại cho ngươi."
"Nếu không phải ta biết ngươi vẫn luôn là người như vậy, ta tuyệt đối sẽ hoài nghi ngươi là đồng bọn của đám cướp!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này lại có thể biết rõ vị trí của đám bắt cóc như vậy, hơn nữa ngay cả đám bắt cóc có mấy người hắn cũng biết, chuyện này cũng quá bất hợp lý đi?
"Đồng Đồng, ta có thể kiêm chức làm kẻ bắt cóc một lần, hiện tại ta sẽ bắt cóc ngươi đến phòng ta." Hạ Chí nói rất chân thành.
Không đợi Thu Đồng đáp lại, Hạ Chí đã lẩm bẩm: "Chẳng qua nếu như ta thành kẻ bắt cóc, lại chỉ ăn một bữa tối thì có chút thua lỗ, sau khi cơm nước xong phải làm chút gì đó, làm cái gì mới tốt đây? Ừm, trước hết để Đồng Đồng thay một bộ đồ ngủ xinh đẹp, hoặc áo tắm hai mảnh, nội y bình thường cũng được..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Lưu manh!"
"Đồng Đồng, ta chỉ muốn ngươi đổi bộ quần áo ngủ khác mà thôi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ăn cơm tối xong, chẳng lẽ không phải tới lúc đi ngủ sao?"
Thu Đồng không để ý đến Hạ Chí nữa, im lặng là phương pháp ứng đối tốt nhất.
Chỉ có điều qua thêm vài phút đồng hồ, Thu Đồng lại không nhịn được chủ động đánh vỡ yên lặng: "Tôn Mai sẽ không bị gì chứ? Vừa rồi nàng vẫn luôn im lặng không nói."