Chương 344: Ta có thể kiêm chức làm cướp một lần (2)
"Ừm, Đồng Đồng, biểu muội này của ngươi cũng không tệ lắm, nàng cố ý im lặng không nói, không muốn ngươi dùng tiền chuộc nàng." Hạ Chí lười biếng nói: "Mặc dù nàng hơi vụng về ngốc nghếch, trước thì quen một người bạn trai không đáng tin cậy, sau lại không biết cách bảo vệ tính mạng, vì thế, nàng bị đánh."
"Thì ra là vậy." Rốt cục Thu Đồng cũng hiểu được, nàng vẫn tin tưởng những lời Hạ Chí nói.
Chẳng qua rất nhanh, nàng lại phục hồi tinh thần lại: "Chờ đã, ngươi nói bạn trai nàng không đáng tin cậy, lẽ nào chuyện bắt cóc này có liên quan với bạn trai nàng?"
Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng lại nói ngay: "Đúng, nhất định là người bạn trai kia của nàng, số người biết Tôn Mai là biểu muội ta thật sự rất ít, hơn nữa vừa mở miệng đã đòi một ngàn vạn, hệt với con số ngươi đã đồng ý cho hắn ta lúc trước, chuyện này cũng quá trùng hợp."
"Đồng Đồng, ngươi vẫn luôn thông minh như vậy." Hạ Chí bày ra vẻ mặt hơi tiếc nuối, "Ta vẫn hy vọng ngươi có thể đần độn một chút, như vậy tương đối dễ lừa... Ừm, không phải lừa, là dụ, Đồng Đồng, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
Trong lòng Thu Đồng thầm chửi bới Hạ Chí, từ ngày đầu tiên tên hỗn đản này xuất hiện ở trường trung học phổ thông Minh Nhật đã lừa gạt nàng, đến hiện tại nàng còn chưa biết, rốt cuộc trong những lời phát ra từ miệng tên gia hỏa này, có bao nhiêu lời là thật.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không tới mười phút, điện thoại của Thu Đồng lại đổ chuông, mà nhìn số điện thoại trên màn hình, vẫn là Tôn Mai gọi tới.
Thu Đồng lại nhận điện thoại, đồng thời mở loa ngoài, sau đó nàng lập tức nghe được một giọng nói có chút nghẹn ngào cũng có chút quen thuộc: "Biểu… biểu tỷ, là ta, ta không sao, cảm ơn tỷ..."
"Không sao là tốt rồi." Giọng điệu của Thu Đồng có thể tính là nhu hòa, sau đó nàng lại không nhịn được hỏi một câu, "Có phải là người bạn trai kia của ngươi không?"
"Biểu tỷ, chính là hắn ta, ta đúng là mắt mù, trước đây ta còn cảm thấy hắn ta rất không tồi, nào biết được hắn ta… hắn ta lại có thể..." Hiển nhiên đến hiện tại, Tôn Mai còn cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi.
"Ngã một lần, người không sao là được, sau này cẩn thận một chút." Thu Đồng còn an ủi ngược Tôn Mai một câu, "Còn có, sau này ngươi gặp phải chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta, bình thường cũng có thể tới tìm ta, nhưng ngươi cố gắng không nên nói cho người khác biết ngươi là biểu muội ta, nếu không, chuyện như ngày hôm nay còn có thể xảy ra nữa, hiểu chưa?"
"Biểu tỷ, ta biết rồi, ta sẽ ghi nhớ." Tôn Mai đáp.
Dừng lại một chút, Tôn Mai còn nói thêm: "Biểu tỷ, ta phải tới cục cảnh sát lấy lời khai trước, lát nữa ta lại gọi điện thoại cho tỷ."
"Được, ngươi đi trước đi." Thu Đồng cũng không nói thêm gì, cúp điện thoại, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nàng chỉ mới quen biết Tôn Mai một ngày, nhưng ấn tượng của nàng về biểu muội này cũng không tệ lắm, nàng cũng không hy vọng Tôn Mai gặp phải chuyện xấu gì.
"Đồng Đồng, lần sau ngươi nói cho biểu muội của ngươi biết, phải tìm bạn trai kiểu đáng tin như ta, đương nhiên, chắc chắn nàng không thể tìm ra người đáng tin như ta, nhưng chỉ cần đáng tin bằng 1% ta đã là bạn trai tốt ngàn dặm mới kiếm được." Lúc này Hạ Chí lại nói thêm một câu.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, trực tiếp dời trọng tâm câu chuyện: "Ngươi có phải ngươi đã chuẩn bị bữa tối thật rồi không?"
"Đồng Đồng, ta có thể đi chuẩn bị ngay, ta tự mình xuống bếp." Hạ Chí cười xán lạn.
"Ta không tin tài nấu nướng của ngươi, ta cũng sẽ không tới chỗ ngươi." Thu Đồng tức giận nói: "Còn không bằng gọi đồ ăn ngoài."
"Đồng Đồng, vậy hay là chúng ta lên sân thượng ăn đi." Hạ Chí lại có ý tưởng mới, "Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cúi đầu ăn bít tết, đây là chuyện lãng mạn tới cỡ nào."
"Vốn rất lãng mạn, nhưng lọt vào miệng ngươi lại không còn lãng mạn nữa." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nhưng ngay sau đó nàng lại gật đầu: "Được rồi, chúng ta lên sân thượng."
Nửa giờ sau, trên sân thượng, Hạ Chí và Thu Đồng lại lần nữa ngồi xuống sofa, tựa như lần ở bờ biển, hai người uống rượu vang, ăn thịt bò, mà hết thảy tất cả đương nhiên là Hạ Chí sắp xếp. Lần này Thu Đồng dứt khoát không hỏi Hạ Chí lấy ra mấy thứ này từ nơi nào. Phải biết rằng, lần này cũng không có máy bay không người mang đồ ăn tới, chỉ là bản thân Hạ Chí ra ngoài một chuyến, sau đó đã mang về tất cả những thứ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bầu trời thành phố Thanh Cảng, sao lốm đốm đầy trời, vô cùng xinh đẹp. Thu Đồng bưng một ly rượu vang, ngước nhìn vì sao sáng trên bầu trời, trong lòng có cảm giác không cách nào miêu tả bằng lời.
"Có người nói, người sau khi chết, rất có thể sẽ trở thành vì sao trên bầu trời, nếu gia gia ở trên trời đang nhìn ta, không biết gia gia có vui vẻ không?" Thu Đồng tự lẩm bẩm.
"Đồng Đồng, con người sẽ không biến thành đốm nhỏ, cho dù sau khi chết có đến thế giới khác, tỷ như một vì sao nào đó trên bầu trời, hắn cũng cách nơi này quá xa, cho nên hắn không cách nào thấy nơi này được." Hạ Chí cũng bưng ly rượu vang, nhìn bầu trời, lười biếng nói.
"Bản thân ngươi thật giỏi phá hỏng không khí!" Thu Đồng lại quay đầu liếc Hạ Chí một cái.
Hạ Chí lại không nói gì thêm, chỉ kinh ngạc nhìn bầu trời, dường như hơi xuất thần.
"Lão sư, liệu ngươi có đang ở trong một vì sao nào đó trên bầu trời kia?" Trong lòng Hạ Chí yên lặng hỏi.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt đẹp nhiều thêm một chút mê hoặc, trong chớp mắt này, Hạ Chí khiến nàng cảm thấy rất khác, giống như chỉ nháy mắt hắn đã biến thành một người khác. Thế nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó, dường như Hạ Chí đã lập tức khôi phục bình thường.
"Đồng Đồng thân yêu, có phải ngươi cảm thấy ta như vậy đặc biệt đẹp trai?" Hạ Chí quay đầu nhìn Thu Đồng, tươi cười xán lạn, "Nếu như ngươi cảm thấy ta đẹp trai, vậy thì hôn ta một cái đi."
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó quay đầu, sau đó nữa, nàng lại ngẩn người, bởi vì nàng nhìn thấy ở lối vào sân thượng xuất hiện một người, tóc dài, váy trắng, tựa như tiên tử, lại là Tô Phi Phi.