Chương 87: Hắn ta không bị tàn tật (1)
"Ta không hy vọng bất kỳ người nào biết được thân phận chân thật của nàng, ta cũng biết có một ngày, sẽ có người tìm được nàng, cuối cùng thân phận của nàng cũng sẽ bị lộ ra ngoài." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Nhưng ta có thể bảo đảm một việc, tên của nàng sẽ không lộ ra từ trong miệng ta."
"Nếu ta biết tên của nàng, dĩ nhiên có thể bảo vệ nàng tốt hơn." Người què mở miệng nói.
"Thật ra ta càng tin tưởng không bao lâu nữa ngươi có thể tự mình tìm ra được nàng là ai, nhưng ta để ngươi tới nơi này, không phải vì muốn ngươi đặc biệt đi bảo vệ nàng." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta muốn ngươi làm bảo vệ ở nơi này, có nghĩa, ngươi cần bảo vệ cả trường trung học phổ thông."
"Ta hiểu." Người què gật đầu, sau đó đi về phía phòng bảo vệ.
"Đó là bảo vệ miễn phí ngươi tìm được?" Giọng nói mang theo không vui rõ ràng truyền đến, người nói chuyện chính là Thu Đồng, vị mỹ nữ hiệu trưởng vài phút trước mới bán cổ phiếu, lời hai ngàn vạn, nhớ tới Hạ Chí nói bảo vệ miễn phí đã tới, nàng quyết định đến xem. Kết quả nàng lại thấy một tên khất dường như còn bị què đi vào phòng bảo vệ, điều này khiến Thu Đồng có cảm giác hơi hỏng mất. Rốt cuộc tới lúc nào tên hỗn đản Hạ Chí này mới có thể làm chút chuyện đáng tin cậy?
Tuy thật ra Thu Đồng cũng chưa nhìn rõ gương mặt của người què, gần như chỉ thấy bóng lưng hắn ta, nhưng thoạt nhìn đây vốn là một tên khất cái què, nhìn thế nào cũng không thể liên hệ với dáng dấp bảo vệ nên có.
Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, sau đó hướng về phía phòng bảo vệ kêu lên một tiếng: "Người què, đi ra ngoài một chút."
Người què mới vừa đi vào phòng bảo vệ lập tức lại đi ra, mà Thu Đồng vừa nhìn, lại càng thêm buồn bực, rốt cuộc đây là người nào vậy? Không chỉ què chân còn lôi thôi vô cùng, mái tóc kia chòm râu kia thật không biết bao lâu rồi chưa cắt.
"Người què, giới thiệu cho ngươi, vị này là hiệu trưởng xinh đẹp nhất thành phố Thanh Cảng, mỹ nữ hiệu trưởng Thu Đồng của trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta." Hạ Chí mỉm cười, "Đương nhiên, quan trọng nhất, nàng là bạn gái tương lai của ta."
"Ánh mắt ngươi không tồi." Người què đưa mắt nhìn Thu Đồng, thản nhiên nói.
"Ánh mắt ta vẫn luôn rất tốt." Hạ Chí gật đầu.
"Vận khí của nàng cũng không tồi." Người què còn nói thêm, nàng ở đây hiển nhiên là chỉ Thu Đồng.
"Vận khí của nàng sẽ luôn tốt." Hạ Chí lại gật đầu.
Thu Đồng đang đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa muốn mở miệng nói chuyện, cái gì gọi là vận khí của nàng không tồi? Người què này có ý là, sở dĩ tên hỗn đản Hạ Chí này thích nàng là vì vận khí của nàng không tồi sao?
Chỉ có điều Thu Đồng còn chưa kịp mở miệng, Hạ Chí đã lại nói chuyện: "Hiệu trưởng, hiện tại ta chính thức giới thiệu với ngươi, vị này sẽ là bảo vệ cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta, hắn ta tên người què."
Người què?
Tuy Thu Đồng đã từng nghe Hạ Chí hô to người què, nhưng nàng thật sự không biết người què lại là tên của người này.
"Người què đã từng là khất cái." Hạ Chí còn nói thêm.
Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, đây thật sự là một tên khất cái? Nàng vốn suy nghĩ theo chiều hướng tốt, rất có thể người này chỉ hơi lôi thôi, thoạt nhìn giống tên khất cái mà thôi.
"Hạ lão sư, nếu ngươi cảm thấy khất cái đáng thương, muốn giúp hắn ta, ta có thể hiểu được, nhưng hiện tại trường học loạn như vậy, ngươi lại để một tên khất cái tàn tật tới làm bảo vệ cửa, ngươi không thấy xằng bậy sao?" Thu Đồng có chút tức giận vặn hỏi, chẳng qua nàng nói khá nhỏ, hiển nhiên không muốn để người què nghe được.
"Người què tuy què chân, hai tay cũng từng mất đi, nhưng hắn ta không phải người tàn tật." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, hắn cũng không tận lực nhỏ giọng, hiển nhiên cũng không sợ bị người què nghe được.
Mà nói đến đây, Hạ Chí nhìn về phía người què, còn nói thêm: "Người què, sửa sang lại đầu tóc và râu mép của ngươi đi."
Người què không nói gì, chỉ giơ hai tay lên, mà thấy đôi tay do kim loại chế tạo thành của người què, Thu Đồng biết rõ câu vừa rồi của Hạ Chí là có ý gì, vậy mà người què này không chỉ chân tàn tật, ngay cả hai tay cũng tàn tật, mà đương nhiên, lần này Thu Đồng càng cảm thấy bảo vệ miễn phí này không đáng tin cậy, nàng cảm thấy bản thân vẫn nên đi tìm mấy bảo vệ tương đối đắt tiền đáng tin cậy một chút, dù sao thì hiện tại nàng cũng có tiền.
Nhưng vào lúc này, đôi tay kim loại của người què lại bắt đầu chuyển động, hai thanh tiểu đao sáng lấp lóe đột nhiên xuất hiện, như chui ra từ trong bàn tay kim loại kia, sau đó hai thanh tiểu đao này đồng thời chuyển động.
Mái tóc dài rối tung bắt đầu bay xuống từng đoạn từng đoạn, vậy mà người què lại có thể tự hớt tóc cho mình, hơn nữa còn là hai tay cùng hớt tóc, hai thanh tiểu đao sắc bén dị thường, cái gọi là sợi tóc rơi xuống cũng có thể đứt đoạn cũng không hơn gì như vậy. Mà đôi tay do kim loại chế tạo thành của người què càng có vẻ hết sức linh hoạt, cứ như vậy, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủn, mái tóc tán loạn của người què đã gần như biến mất, thành một mái tóc húi cua thoạt nhìn rất chỉnh tề.
Mà động tác của người què cũng không dừng lại tại đó, hai thanh tiểu đao tiếp tục vận động linh hoạt, lại là mấy chục giây ngắn ngủn, chòm râu trên mặt hắn ta cũng biến mất sạch, toàn bộ quá trình, động tác của người què không dừng lại chút nào, mà hắn ta vốn không hề soi gương, nhưng tiểu đao sắc bén như vậy không mảy may tổn thương làn da hắn ta.
Thật ra người què trông khá đẹp trai, xem tuổi tác cũng không phải quá rất, tối đa cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mà Thu Đồng lại đứng nhìn tới ngu si, người què này tuy thân thể có tật, nhưng đây tuyệt đối không phải phế nhân, mà là ngưu nhân chân chính, gia hỏa Hạ Chí này tìm được kỳ nhân như vậy từ đâu tới?