Chương 88: Hắn ta không bị tàn tật (2)
"Hiệu trưởng, bảo vệ miễn phí này cũng không tệ chứ?" Lúc này Hạ Chí cười tủm tỉm hỏi.
"Không tồi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Đẹp trai hơn ngươi!"
Sau khi có chút tức giận nói xong câu đó, Thu Đồng xoay người đi về phía bên trong trường học, trong lòng nàng có chút buồn bực, mỗi một lần, nàng luôn cảm thấy gia hỏa Hạ Chí này việc làm cực độ không đáng tin cậy, nhưng mỗi một lần đến cuối cùng, nàng luôn phát hiện, dường như bản thân mình đã sai rồi, loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy cực độ vô lực.
"Nữ nhân vốn thích nói lời trái lương tâm." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó đuổi theo Thu Đồng.
Người què đứng ở cửa phòng bảo vệ, nhìn bóng lưng Hạ Chí và Thu Đồng, ánh mắt kỳ lạ.
"Không phải nàng." Người què cúi đầu phun ra ba chữ, sau đó hắn ta lại xoay người đi vào phòng bảo vệ.
Hạ Chí đã đuổi theo Thu Đồng, đi sóng vai với nàng.
"Đồng Đồng thân yêu, ngươi đã bán cổ phiếu rồi sao?" Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Chuyện không liên quan tới ngươi!" Thu Đồng tức giận nói, trong lòng càng thêm phiền muộn, quả nhiên tên khốn nạn này hy vọng nàng bán cổ phiếu đi, mà nàng hết lần này tới lần khác thật sự bán.
"Sao không liên quan tới ta? Đây chính là tiền của ta." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Đó là tiền của ta, không phải tiền của ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, ném về phía Hạ Chí, "Cầm!"
Hạ Chí tiếp được chìa khóa, một bộ vui vẻ vô cùng: "Thật tốt quá, đêm nay ta có thể ngủ chung với Đồng Đồng thân yêu!"
Thu Đồng bỗng dừng bước nhìn Hạ Chí, thoạt nhìn hô hấp có chút gấp gáp, đến mức lúc này trước ngực nàng càng lộ vẻ bốn bề sóng dậy, hết sức rõ ràng.
"Hạ Chí, có một số việc, ta nhất định phải nói rõ với ngươi!" Dường như Thu Đồng phải cố gắng lắm mới có thể khiến bản thân mình bình tĩnh lại, giọng nói của nàng lạnh băng, "Từ khi gặp mặt đến hiện tại, vừa vặn đã hai mươi bốn giờ, trong khoảng thời gian này, ngươi đã làm rất nhiều chuyện, cũng giúp ta rất nhiều chuyện, nhưng ta phải nói cho ngươi biết trước, bất luận ngươi làm gì cho ta, ta cũng sẽ không bảo đảm bản thân nhất định sẽ báo đáp ngươi!"
"À, không sao, ta vốn là người lấy việc giúp người làm niềm vui." Hạ Chí bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý, "Lại nói, ta chỉ làm một vài chuyện cho bạn gái tương lai của ta thôi, không có gì lớn."
"Hạ Chí, ta không quan tâm rốt cuộc ngươi tới nơi này có mục đích gì, nhưng nếu như ngươi thực sự muốn theo đuổi ta, tốt nhất ngươi nên nghiêm túc một chút, cách vận dụng dư luận khiến ta biến thành bạn gái của ngươi như hiện tại, không thể khiến ta có ấn tượng tốt với ngươi!" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Còn có, ta phải nói trước cho ngươi biết, ta sẽ không thích loại người khốn nạn cả ngày sớm nắng chiều mưa còn thích đùa giỡn lưu manh như ngươi, ngươi phải tìm cách khiến bản thân biến thành người bình thường một chút, hoặc sớm từ bỏ ý đồ với ta đi!"
Thu Đồng cảm thấy bản thân mình đã sắp bị tên hỗn đản Hạ Chí này chơi đùa ra bệnh thần kinh, lúc này nàng hận không thể phát tiết hết tất cả khó chịu trong lòng, thế nhưng, sau khi nói xong những lời này, Thu Đồng lại có cảm giác, đó chính là rất có thể, những lời này của nàng đều là vô ích, hơn phân nửa tên hỗn đản Hạ Chí này sẽ không đặt những lời nàng vừa nói trong lòng.
"Ừm, Đồng Đồng, những lời ngươi nói ta đều hiểu." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Mấu chốt là, chiếc chìa khóa này là chìa khóa nhà ngươi sao?"
Thu Đồng lập tức có xung động muốn đập đầu xuống đất, quả nhiên những lời nàng nói ban nãy đều là vô ích.
"Đó là ký túc xá của ngươi, ký túc xá giáo viên phòng 702, vốn là phòng cho Lý Phương ở, bây giờ cho ngươi!" Thu Đồng cắn răng nói xong câu đó, cuối cùng xoay người rời đi, nàng cảm thấy nói chuyện với Hạ Chí hoàn toàn là lãng phí thời gian!
Trong lòng Thu Đồng thầm nghĩ, hơn phân nửa là tên lưu manh Hạ Chí này còn sẽ đuổi theo nàng, chỉ là đi hơn mười mét, đột nhiên Thu Đồng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, bỗng nhiên dừng lại, vừa quay đầu, nàng cũng có chút sửng sốt.
Hạ Chí chẳng những không đuổi theo nàng, hơn nữa còn trực tiếp biến mất không thấy.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Thu Đồng xuất hiện một suy nghĩ, tên kia sẽ không chạy nhanh như vậy chứ?
Lắc đầu, Thu Đồng lập tức tự nói với mình, điều đó là không có khả năng, vừa nhìn đã biết, tên lưu manh kia không phải loại dễ đuổi đi như vậy, có lẽ hắn chỉ đi xem gian phòng của hắn mà thôi.
Khoan hãy nói, lần này Thu Đồng thật sự đoán đúng, quả thật Hạ Chí đã đi tới khu ký túc xá của giáo viên.
Phòng 702 là phòng đơn, một phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn, chẳng qua bên trong rất sạch sẽ, mơ hồ còn có mùi dầu thơm, hẳn là do Lý Phương lưu lại. Trong phòng cũng không nhiều vật dụng lắm, phòng khách có sofa nhỏ, còn có một chiếc TV, một bàn cà phê nhỏ, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc tủ, còn có một bàn chiếc máy tính, chỉ có điều không có máy vi tính.
Hạ Chí tùy tiện dạo một vòng trong phòng, sau đó đi đến phòng khách, nằm xuống ghế sofa.
"Chúng ta đều nên nghỉ ngơi một chút." Hạ Chí tự lẩm bẩm, lấy mắt kính xuống, mà cặp mắt kính thoạt nhìn bình thường kia lúc này lại lấp lánh quang mang nhàn nhạt, chớp mắt sau, đột nhiên mắt kính tan biến không còn dấu tích.
Hạ Chí nhắm mắt lại, dường như rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mà giấc ngủ này của hắn kéo dài mấy giờ, thẳng tới khi ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa có chút mãnh liệt.
Đột nhiên Hạ Chí mở mắt, nhảy từ trên ghế sofa dậy, ngay trong nháy mắt hắn nhảy lên, cặp mắt kính biến mất không thấy gì nữa đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, sau đó, hắn đeo mắt kính vào, đi tới cửa.
Kéo cửa phòng ra, trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, không phải đã nói là tối mới gặp sao? Sao ngươi lại tới rồi?"
Bầu không khí ngoài cửa đột nhiên có chút cổ quái, bởi vì người xuất hiện ở cửa không chỉ có Thu Đồng, còn có hai vị cảnh sát một nam một nữ.