Chương 138: Ma Hồn Biến Dị
Thạch Hạo đi đến trước mặt cột sáng, lại chuyển động một vòng, nói thầm ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ là sợ trận pháp này quá đơn điệu nên bố trí thêm đồ trang trí? ͏ ͏ ͏ ͏
Tầm mắt lại nhìn hòn đá màu đen đang xoay tròn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng cái này chẳng phù hợp gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi hắn tiện tay lấy hòn đá màu đen ra, lui về sau hai bước cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy nhìn đẹp hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhìn nhìn hòn đá trong tay, vốn định vứt bỏ nhưng nghĩ đến nó biết bay, lỡ đâu là bảo vật thì sao? Thôi cứ lấy về cho sư phụ nhìn xem đi! Rồi hắn đặt vào lòng ngực. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại giới, Lý Bình An bay ra từ phi thuyền bích ngọc, đứng ở đầu thuyền duỗi cái eo mỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong sơn cốc trước lều trại, người các thế lực đều nhìn về phía Lý Bình An, trong mắt có chút hâm mộ ghen ghét, tên kia lại đi chung thuyền với Thập Nhị tiên sinh cơ à. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn về phía cánh cổng màu trắng ngà, có hơi lo lắng, Thạch Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thập Nhị tiên sinh đi ra từ khoang thuyền, cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vẫn lo lắng cho tiểu Thạch Đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Hắn vẫn còn nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thập Nhị tiên sinh đứng bên cạnh Lý Bình An, dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không hiểu biết công pháp Tam Thanh Quan các ngươi, nhưng từ cuộc đối chiến giữa tiểu Thạch Đầu cùng Thanh Phong mấy ngày này thì so với đa số Nhị giai tu sĩ hắn đều mạnh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chiến đấu có đôi khi cũng không phải nhờ vào tu vi, trong không gian trận pháp khẳng định sẽ có hành vi cướp đoạt Hồn Châu, thế giới người trưởng thành đầy âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau, tiểu Thạch Đầu còn nhỏ như vậy, tâm tư thuần phác, ta lo lắng hắn sẽ chịu thiệt thòi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thập Nhị tiên sinh gật gật đầu, trầm ngâm một hồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ bọn họ xem Thạch Hạo là trẻ con, sẽ không bắt nạt quá đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hy vọng là vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chau mày, nghĩ xem lúc Thạch Hạo ra sẽ an ủi hắn như thế nào, chỉ hy vọng đừng khóc lóc chảy nước mũi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong không gian trận pháp, Thạch Hạo nhô đầu ra khỏi sơn động, nhìn khắp nơi, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả nhiên đều đi rồi, đám người lớn ngu xuẩn! ͏ ͏ ͏ ͏
Cậu nhóc nhảy ra khỏi sơn động, nhìn về phía khác, là lúc đổi địa bàn rồi, nơi này người ta đã liên hợp đánh cướp, quả nhiên người lớn là sinh vật tà ác mà giảo hoạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu cảm thán, gỡ túi Hồn Châu buộc ở bên hông xuống, tiếp tục treo ở trên cổ, chạy về hướng khác. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới đáy một hồ nước, Vương Chấn Vũ đứng trước một cột sáng, cẩn thận đặt một viên ma thạch ở bên cạnh, ma thạch bắt đầu xoay tròn, tản ra từng luồng ma khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ lui ra phía sau hai bước, bơi sang chỗ nhiều bọt khí, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, tiết điểm trận pháp thứ hai đã bố trí xong. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh một ảo ảnh hắc hắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm, đi tìm cái tiếp theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi hắn vọt lên như mũi tên nhọn, lao ra mặt nước bắn bọt nước tung tóe rồi nhẹ nhàng đứng trên bờ, xoay người đi về một phía. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ rời khỏi, Thạch Hạo cũng tới khu vực này, cả người treo Hồn Châu loang loáng, huýt sáo thảnh thơi không hề phòng bị đi trong rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế giới tối om, Thạch Hạo đi ở trong đó chói sáng giống như một cái bóng đèn nhỏ loang loáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo khựng lại, nhìn nữ tử cầm hoành đao phía trước, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi muốn cướp sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trước cách đó không xa nữ tử giật giật khóe miệng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những Hồn Châu trên người của ngươi đều đi cướp từ người ta à! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chà, ngươi đoán được ha, thông minh thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất khó đoán sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn túi Hồn Châu trên người, nghi hoặc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao bọn họ lại đều không đoán được nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì tham lam! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử xoay người đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Tiểu tỷ tỷ, ngươi không xem thử sao? Có lẽ ta yếu lắm á! ͏ ͏ ͏ ͏
- Người có thể đi xuống từ phi thuyền của Thập Nhị tiên sinh sao lại là kẻ yếu được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười hì hì tự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hóa ra còn có người quen mình ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, khu vực này bắt đầu truyền lưu truyền thuyết hùng hài tử hỗn đản giả heo ăn thịt hổ, một đám bị cướp sạch không còn gì tập trung lại, oán khí ngập trời bắt đầu tiến hành vây truy chặn đường Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vươn đầu ra khỏi hồ nước, u oán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể ngoan cố như vậy chứ? Rõ ràng là các ngươi muốn cướp ta, đánh không lại bị ta lấy đi chiến lợi phẩm không phải là lẽ thường à? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong vươn tay nhìn hòn đá màu đen trong lòng bàn tay hắn cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại được một viên như này nữa, cũng không biết có ích lợi gì, dù sao khu vực này không thể dừng lại nữa, chạy thôi! ͏ ͏ ͏ ͏