Chương 162: Minh Vương
Lý Bình An trong lòng tò mò, xoay người đi tới hướng hậu viện. Trong hậu viện, Ninh Khuyết đang ngồi xếp bằng ngoài bìa rừng trúc tía, nhắm mắt tu luyện. Tốn hơn hai mươi năm tầm sư, thế nên mới càng quý trọng cơ hội tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chậm rãi đi tới hướng Ninh Khuyết, tiếng bước chân lạo xạo vang dội. ͏ ͏ ͏ ͏
Lỗ tai Ninh Khuyết khẽ nhúc nhích, mở mắt nghiêng đầu nhìn, rồi vội vàng đứng lên cung kính, bái lạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết Mạnh Hạo Nhiên à? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa từng nghe qua cái tên này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có nghe qua Phần Thiên Khổng tước chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lại hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không nhịn được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, mà có chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An khoát tay một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì, tu luyện cho tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới ánh mắt ngờ vực của Ninh Khuyết, Lý Bình An chắp hai tay sau lưng, ung dung thong thả đi tới hướng phòng của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phàm không thể nhận ra trong thế giới U Minh bị vô số quỷ hồn, quỷ vương chia cắt. Trên ngọn núi cao nhất ở giữa thế giới U Minh có một tòa cung điện đen nhánh. Ở trước cung điện có hai đội thú hồn đang chém giết. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ nhân mặc áo bào màu đỏ thêu hình hoa mẫu đơn tinh xảo đang nằm nghiêng trên chiếc giường lớn đặt trước cửa, ngáp nhìn hai đội thú hồn đang chém giết nhau kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực lực của mỗi một con thú hồn đều ở trên Bạch Vân. Ở Tây Vực, không con nào không phải là chấn nhiếp nhất phương, kinh khủng vô cùng. Hôm nay lại vì muốn lấy lòng một nữ nhân mà đánh giết lẫn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đoàn đám mây to lớn hình dáng giống phượng hoàng lửa thiêu đốt bay từ đằng xa tới. Đám mây phượng hoàng lửa xẹt qua địa vực âm thổ, vô số quỷ hồn nhao nhao bò lổm ngổm trên đất, run lẩy bẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân nằm nghiêng trên giường khẽ ngẩng đầu nhìn đám mây lửa, ngáp một cái, mắt lại tiếp tục lờ mờ nhìn đám thú hồn đang đánh giết nọ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám mây lửa co lại, hóa thành một nữ nhân mặc đồ màu đen. Nữ nhân nọ hạ xuống từ trên trời, đến trước cung điện, nửa quỳ xuống, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Minh vương bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương mặc áo hỉ, lười biếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Khổng tước! ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, Hạo Nhiên xuất quan rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương ngẩng đầu lộ ra dung nhan phong hoa tuyệt đại, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu tử lão nhân kia thả hắn ra rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Bất Hủ tộc thả hắn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương cười khanh khách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban đầu Hạo Nhiên giết nhiều nhất chính là mấy thứ không thấy được ánh sáng ở Biển Chết kia, không nghĩ tới sau khi bị phong ấn Bất Hủ tộc còn cố gắng thả hắn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi lại xúc động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ đây chính là chân ái! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của Phần Thiên Khổng tước giật giật hai cái. Lời nói và kiểu hành vi làm kinh người của Minh vương bệ hạ, Phần Thiên Khổng tước đã sớm chẳng còn thấy lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, Ninh Khuyết cũng không bái Phu tử làm sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương ngồi dậy từ trên giường, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì? Phu tử lão thất phu kia hẳn sẽ không cự tuyệt Ninh Khuyết vào ngoại môn mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Nhiên nói, Ninh Khuyết không đến Thư viện, mà bái sư thuộc một môn phái ẩn thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương chậm rãi nằm lại xuống giường, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực lực như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Nhiên nói là rất mạnh! Vô cùng mạnh! Hắn không đỡ được một chiêu! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Mạnh không phải là đối thủ sao? Tân thánh giả mới xuất thế à? Có lẽ ta hẳn nên đi thăm viếng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Nhiên nói, có thể là năng lực bộc phát, từ khí chất, lời nói đều không được coi là Thánh kì. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương nhất thời mất hứng thú, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phần Thiên Khổng tước do dự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, muốn để cho Ninh Khuyết tiếp tục đến Thư viện không? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương lười biếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự các ngươi quyết định đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Nhiên không phản đối chuyện Ninh Khuyết gia nhập môn phái ẩn thế đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh vương cảm khái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đầu để cho Ninh Khuyết gia nhập Thư viện là Tiểu Mạnh quyết định, bây giờ hắn thay đổi ý kiến thì tùy hắn đi! Nam nhân ấy à, giỏi nhất là thay đổi. Tiểu Khổng tước ngươi nhất định phải đề phòng đó! Cũng đừng để cho Tiểu Mạnh bị nữ nhân khác dụ dỗ mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của Phần Thiên Khổng tước giật giật hai cái, cả đầu toàn là màu đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, đại chiến trước đại điện Minh vương cũng đã hạ màn. Một đôi đầu hắc hổ kẻ cụt tay, kẻ cụt chân đứng ở trên đất trống. Từng cổ âm khí không cầm được tiêu tán ra bên ngoài từ miệng vết thương nhưng trong mắt lóe vẻ mừng rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo quỷ khí thâm sâu bắn ra từ trong tay Minh vương, dung nhập vào trong cơ thể đôi hắc hổ đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Grào! Grào! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc hổ ngửa mặt lên trời, gào lên hai tiếng chấn động linh hồn, cả người bọc trong hắc khí, run rẩy. Chân tay gãy lìa nhanh chóng mọc dài ra. Khí tức thốt nhiên bắn ra, nhanh chóng tăng lên. ͏ ͏ ͏ ͏