Chương 169: Phu Tử
Bạch Vân mang một tia kiêu ngạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong An Khánh thành nghe nói là Quán chủ nói ta dựng phân viện thì các thế lực khắp chốn đua nhau đến tiếp viện. Phủ thành chủ cung cấp nhân công số lượng lớn. An Khánh Thư viện và Khúc Trì Thần miếu cũng phái nhiều người tu luyện đến hỗ trợ. Nhờ có bọn họ tương trợ mới có thể xây dựng nhanh chóng như vậy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ở bên cạnh đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ sợ chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha hả gật đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vừa đi vào bên trong, vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy là không tốt, Đạo môn chúng ta chú trọng thượng thiện nhược thủy, mong lợi vạn vật chứ không tranh. Nếu như thế nhân cảm thấy sợ hãi đối với chúng ta, đã nói lên rằng chúng ta làm sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần sắc của Bạch Vân động một cái, nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ dạy phải, là bần đạo nghĩ xấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người Lý Bình An đoàn người đi vào đại điện, ba pho tượng thần cao lớn ngồi trong đó. Mặt mũi tượng thần so ra vô cùng tương tự với trong Tam Thanh quan, nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì đó, không có được chút thần vận tử khí trầm trầm nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh Đạo Tổ là do ta mời nhà điêu khắc giỏi nhất An Khánh thành đến làm, nhưng cảm giác vẫn cứ không đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu một cái, dẫn đầu xá ba lạy với ba pho tượng thần, sau đó dẫn mọi người rời đi. Dưới sự hướng dẫn của Bạch Vân đi đến khu hậu viện, tìm phòng các nghỉ ngơi trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân dẫn Lý Bình An đi tới trước một căn phòng khá lớn, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đây là phòng chuẩn bị cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đẩy cửa ra đi vào, để hành lý lên bàn, đặc biệt dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, tạm thời không nên để cho ngoại nhân biết ta đến nơi này, nếu như có người hỏi tới liền nói ta bế quan ở bên trong Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần sắc của Bạch Vân động một cái, “Quán chủ, đây là muốn xem năng lực của ta, khảo nghiệm ta sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất thời nghiêm túc nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Ta nhất định sẽ làm tốt chuyện ở phân viện này, tuyệt sẽ không phụ lòng Quán chủ tín nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, xá một cái thật sâu rồi đi ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mờ mịt, “Ta nói gì sao? Không phải chính là thiếu cảm giác an toàn, sợ chết thôi à? Sao hắn ta lại kích động như vậy nhỉ?” ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên kia, ở Đông vực có một ngọn núi lớn tên Thư Sơn, trên Thư Sơn tọa lạc một dãy kiến trúc học đường nối liền thành thành, tiếng đọc sách vang vọng ngày đêm không ngừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đỉnh Thư Sơn có một đại viện bằng gỗ, tấm bảng trên sân viết bốn chữ to: “Hạo Nhiên Thư viện”. ͏ ͏ ͏ ͏
Bấy giờ, trên không trung Thư Sơn tầng tầng lớp lớp rung động. Một chiếc Bích ngọc phi chu bay ra, chậm rãi đáp xuống trước Thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt dẫn đầu bay xuống từ trên phi thuyền, sau đó là nhóm bảy người Bạch Vũ Trần từ trên phi thuyền bay xuống, đứng trên vùng đất Hạo Nhiên thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Hạo Nhiên thư viện, thần sắc ngẩn ngơ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mười năm, rốt cuộc cũng đã trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Sáu người còn lại ai nấy đều lột vẻ vui mừng như điên, rốt cuộc cũng trở lại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những năm này phải trông chừng phong ấn, các ngươi cực khổ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần phục hồi lại tinh thần, vội vàng cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì thư viện xuất lực, chính là làm tròn chức trách, không dám nói khổ cực. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng đều cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm tròn chức trách, không dám nói khổ cực. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu một cái cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã đến nhà, các ngươi đi về trước đi! Chắc hẳn đã có người chờ các ngươi quay lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người cười, cung kính thi lễ, rồi đứng lên, bước nhanh vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt duỗi tay một cái, Bích ngọc phi chu thu nhỏ lại bay vào lòng bàn tay. Tay lật một cái, phi chu xinh xắn biến mất tăm tích. Triệu Hân Duyệt bước vào trong Thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau núi Thư viện, một lão giả mặc trường bào màu trắng đang ngồi bên dòng suối nhỏ đọc sách. Bên cạnh có một thanh niên đang bận rộn nướng đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đi tới, hơi thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta trở lại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hân Duyệt, buông sách xuống vẫy vẫy tay, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt trở lại rồi! Mau lại đây! Mau lại đây! Đợi lát nữa nếm thử tay nghề của tiểu sư đệ của ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên vội vàng dọn tới một cái ghế nhỏ đặt ở đối diện phu tử, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Thập Nhị sư tỷ ngồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu cười, đi tới ngồi ở trên ghế, tò mò quan sát thanh niên này mấy lần, cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thu nạp đệ tử lúc nào thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử uống một hớp rượu, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cùng Đại sư huynh của ngươi đi ra ngoài du lịch, ở Tây Vực Khánh Quốc vừa vặn gặp tiểu sư đệ của ngươi, cảm giác có chút tài học nên liền nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể được một câu khen ngợi của sư phụ, tiểu sư đệ nhất định là có tài năng kinh người. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt có chút kinh ngạc nhìn về phía thanh niên kia. ͏ ͏ ͏ ͏