Dị Thế Đạo Môn

Chương 170: Đặt Tên Cho Đạo Quan Mới

Chương 170: Đặt Tên Cho Đạo Quan Mới
Thanh niên liền vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ quá khen. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu từ cười ha ha, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ này của ngươi tên viết Phạm Hiền, tuổi còn nhỏ đã có danh thi thần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ Phạm Hiền? Lúc ta ở Tây Vực Khánh Quốc cũng có nghe qua danh tiếng của tiểu sư đệ. Vốn muốn gặp mặt một lần. Khánh Đế lại nói Phạm Hiến bái sư, rời đi rồi. Không ngờ là được sư phụ thu nhận đưa đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc ấy thấy thông minh, lại có tài làm thơ nên mới khảo nghiệm hắn một phen. Ấy mà không ngờ hắn ta còn ưu tú hơn so với trong tưởng tượng của ta, liển nhận ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
Phạm Hiền cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư phụ yêu thích! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt quở trách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ rõ ràng cũng đi Tây Vực, vì sao không cho ta biết một tiếng? ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trâu già phá xe, tùy tâm mà du. Tụi trẻ các ngươi thôi cứ đi làm chuyện của đám trẻ các ngươi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt có chút chột dạ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà, tiểu sư thúc cởi bỏ phong ấn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân mày của phu tử cau ại, sau đó tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi! Ra thì ra đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phạm Hiền cung kính đứng nghiêm một bên, không nói một lời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, sư phụ, ngài có nghe nói qua Khổng phu tử không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mong đợi nhìn phu tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử lắc đầu một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa từng nghe nói, ngươi nghe được ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt do dự một chút, trong đầu thoáng qua hình ảnh Tam Thanh quan an tĩnh tường hòa, cùng với Lý Bình An có chút ngây thơ chất phác, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì, chẳng qua là lúc trước đến Tây Vực, nghe sơn dã có đại hiền, tên viết Khổng phu tử, cho nên muốn hỏi sư phụ một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử cười bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thư viện của ta trải rộng thiên địa. Người đọc sách rất đông. Có một, hai hiền tài ở nơi sơn dã cũng không phải là kỳ quái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
“Chỉ sợ không phải một hai hiền tài đâu? Chỉ tính đệ tử thì cũng có đến mấy chục người thánh hiền.” ͏ ͏ ͏ ͏
Trong bụng Triệu Hân Duyệt lẩm bẩm một câu, sau đó tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi biết chuyện thời kỳ viễn cổ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử cười lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài chẳng lẽ không tò mò sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử thong thả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quá khứ quy về quá khứ, bây giờ là bây giờ, tương lai đứng ở tương lai, không cần quyến luyến với quá khứ, cũng không cần lo lắng cho tương lai, lo tốt chuyện bây giờ là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ sư phụ, đệ tử nghe lời chỉ dạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử phất phất tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt, ngươi đi trước đi! Những sư huynh kia của ngươi cũng rất lo lắng cho ngươi! Ngươi đi chào hỏi bọn họ một tiếng đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đứng lên, hơi thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt vừa đi, phu tử chỉ vỉ nướng, vội vàng kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Hiền, mau trở mặt đi, khét rồi, khét rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phạm Hiền vội vàng ngồi chồm hổm xuống lật vỉ nướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, nướng cá xong, Phạm Hiền đặt cá nướng vào trong khay, bưng cho phu tử cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, cá nướng xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử cầm đũa lên gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, suy ngẫm đôi lần, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con người ấy à, năng lực thế nào thì quản chuyện thế nấy! Sợ nhất là năng lực chưa đủ đã gượng ép làm chuyện khác! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ nói Thập Nhị sư tỷ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phu tử trừng mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói ngươi đó! Rõ ràng không có tài nướng cá, lại còn nằng nặc đòi nướng cá cho sư phụ ăn. Quá khó nuốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng dậy hất tay áo một cái, chắp hai tay sau lưng sải bước rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phạm Hiền hơi sửng sốt, tiến lên đưa tay bốc một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng ăn ngon mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Phạm Hiền đứng lên, nhìn về phía phu tử rời đi, ánh mắt xa xăm. Thời đại viễn cổ, đó có lẽ là thời mà mẫu thân sống! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài Man Hoang sơn mạch, đám người Lý Bình An ở trong đại sảnh mới của Tam Thanh quan, ngồi quanh hai bên bàn dài. Trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn, hiển nhiên mới vừa ăn điểm tâm xong. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, xem sửa tên lại đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân hơi sửng sốt, do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Tam Thanh quan chúng ta phải đổi tên sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một Tam Thanh quan là đủ rồi. Sau nếu phát triển đạo quan ra bên ngoài thì phải tự nổi tiếng! Nếu không rất dễ nhận bừa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ nói đúng, xin Quán chủ ban tên cho! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sờ cằm một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì gọi là Bạch Vân quan đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhất thời kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân quan? Quán chủ ngài nói là dùng đạo hiệu của ta để đặt tên? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đột nhiên đứng dậy, xá một cái chín mươi độ, kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ tín nhiệm, ta nhất định sẽ phát huy Bạch Vân quan. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất