Chương 171: Bạch Vân Quan
Lý Bình An thân nhấc tay một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân không cần đa lễ, đạo quan này là ngươi một mình đảm trách, lấy ngươi đặt tên cũng là phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng lên, vẫn là có chút kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kia tất cả đều là nhờ vào uy danh của Quán chủ, ta cũng không mất quá nhiều sức lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi quá khiêm tốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bình An nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, trong đạo quan mới này sao lại không có nhang ạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng gật đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Đúng vậy! Sáng sớm hôm nay ta cùng sư tỷ đi học sớm, phát hiện một cây nhang cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng thử chế tạo một ít trường hương dâng cúng, nhưng vẫn không được như ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Cung kính xá một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Quán chủ ban thưởng phương pháp luyện chế nhang đèn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phương pháp luyện chế nhang đèn? ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Lý Bình An mơ màng. ͏ ͏ ͏ ͏
“Ta không biết nha! Kiếp trước cũng không hiểu gì nha!” ͏ ͏ ͏ ͏
Đằng hắng một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, làm xong những chuyện khác trước đi đã. Còn vấn đề không có nhang khói dâng cúng thì lấy từ Tam Thanh quan đến một ít trước đi vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Đến Tam Thanh quan lấy? ͏ ͏ ͏ ͏
Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau. Nghĩ đến cái mùi hôi thối ngày hôm qua kia, trong đầu người nào người nấy đều thấy đau. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lý Bình An quét xuống dưới. Thanh Tuyết nở nụ cười ngọt ngào. Thanh Vũ nhắm mắt làm bộ như ngủ rồi. Thạch Hạo rụt đầu một cái, cười lấy lòng Lý Bình An. Ninh Khuyết mặt không đổi sắc, dường như cũng không sợ. Bạch Hiểu Thuần cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nhìn thấy ta! Không nhìn thấy ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ngồi ở cuối cùng, thẳng lưng soi gương vuốt vuốt cái mái xinh đẹp trước trán, thật là đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Lý Bình An dừng ở trên người Bạch Hiểu Thuần, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu nở một nụ cười khó coi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn cả Thanh Phong nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Gì? Động tác soi gương của Thanh Phong nhất thời ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bình An, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao lại là ta? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi là đệ tử ngoại môn! ͏ ͏ ͏ ͏
“Đệ tử ngoại môn thì thế nào? Đệ tử ngoại môn thì đáng bị chèn ép áp bức à? Đệ tử ngoại môn không phải là người chắc? Đệ tử ngoại môn ăn cơm nhà ngươi à? Mà hình như là ăn thật!” ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đứng lên, uể oải nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong, Bạch Hiểu Thuần hai mắt nhìn nhau một cái, mặt đầy vẻ thấy chết không sờn đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Thanh Phong, Bạch Hiểu Thuần vác theo một cái túi lớn trở lại. Chân hai người đi không chạm đất, giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ rồi vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong sân, Lý Bình An dùng ống tay áo đạo bào che kín miệng mũi, chê bôi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao các ngươi thối thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong bị lời của Lý Bình An làm cho thức tỉnh, hít mũi một cái, lười biếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có mà! Vẫn thơm mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần uể oải nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đồ lấy được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý phất phất tay, chê bôi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Đi tắm rửa kĩ càng đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đặt túi xuống, chia ra hai hướng đi về phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn tình trạng của họ, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mùi hôi thối mà Bạch Hiểu Thuần luyện chế cũng lợi hại thật, sắp đuổi kịp vũ khí sinh học rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ! Có phải Tiểu Thuần về rồi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hì hì từ đằng xa chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu một cái cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mùi thối từ xa cũng ngửi thấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tới vừa đúng lúc, mau mang những thứ này đến đại điện đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhìn về phía nhang đèn trên đất, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, cái này cũng rất thối đó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngửi thối thì đốt nhang lên, đi nhanh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ khom người ôm lấy hai cái túi lớn đi về hướng đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, Bạch Vân cũng đã tới bên trong An Khánh thành. Đi theo con đường lớn trong thành, thẳng một mạch đến trước một tòa đại điện to lớn. Hai bên cửa đại điện có hai pho tượng hung thần ác sát đứng thẳng. Thỉnh thoảng có nhà giàu có nào đi xe tới, thì trên xe thường xuyên vang tiếng hổ báo gầm gừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười một cái, bước lên bậc tam cấp đi vào bên trong. Đi men theo đại lộ, rất nhanh đã đến trước một đại điện. Trước điện là đại đỉnh đang hừng hực lửa đỏ. Mấy người hầu trong nhà cùng nhau nâng một con sói lớn đang không ngừng tru réo giãy dụa quẳng vào trong đỉnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Uỳnh một tiếng, ngọn lửa bên trong đại đỉnh hung hãn phừng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, con sói lớn bị thiêu cháy đến chẳng còn gì. Người làm thì hoan hô, rồi lại nhìn vào bên trong đại điện. Trong đó, chính là nơi mà gia chủ của bọn họ đang cầu nguyện. ͏ ͏ ͏ ͏