Chương 172: Khúc Trì Thần
Bạch Vân đứng ở ven đường, thản nhiên nhìn hết thảy các thứ này, khẽ lắc đầu một cái. Vốn thường thấy Tam Thanh quan hương khói nhang đèn cúng tế, còn kiểu cúng tế bằng máu thịt này thật quá là dã man. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thần quan trẻ tuổi mặc hồng bào đi nhanh tới, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Đại Thần quan của chúng ta có lời mời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền dẫn đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần quan xoay người đi về phía sau, Bạch Vân đi theo người này, ánh mắt đánh giá chung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, hai người xuyên qua rừng cây nhỏ đến trước một gian phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần quan trẻ tuổi dừng chân lại, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Đại Thần quan đang ở bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu một cái, đi lên bậc tam cấp, kẹt một tiếng đẩy cửa phòng ra, lộ ra cảnh tượng bên trong. Giữa phòng có một cái bàn, trên bàn để ấm nước trà. Lão giả tóc hoa râm đang ngồi đưa lưng về phía Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tiến lên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khúc Trì Thần? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù là nghi vấn, nhưng giọng rất khẳng định. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả chuyển mắt tới, đôi con ngươi là một màu trắng, có chút đáng sợ, thanh âm mờ ảo truyền ra từ bốn phương tám hướng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân đạo trưởng tới Thần điện của ta là vì chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chắp tay cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo là tới mời Khúc Trì Đại Thần giúp cho một chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm mờ ảo tiếp tục truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giúp cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mười ngày sau bên ngoài An Khánh thành, Bạch Vân quan chính thức mở sơn môn, cũng thu nhận một ít đệ tử. Xin Khúc Trì Thần đem tin tức này thông báo cho các Thần Quân kế cận còn lại, giúp một tay truyền bá ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm mờ ảo mang nghi vấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân quan? Chẳng lẽ không phải là Tam Thanh quan à? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vuốt râu, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ đã cho đạo quan này mang tên Bạch Vân quan rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phải chúc mừng Bạch Vân đạo trưởng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chắp tay cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi, xin Khúc Trì Đại Thần chiếu cố nhiều hơn, mau sớm truyền tin tức đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Thần quan mặt không cảm giác gật đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền thần linh, bần đạo cáo từ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chắp tay chắp tay thi lễ một cái, xoay người đi ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm mờ ảo của Khúc Trì Thần lại vọng từ bốn phương tám hướng đến: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân đạo trưởng, bản quân có chuyện muốn hỏi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước chân Bạch Vân ngừng một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ kia của các ngươi từ đâu mà tới? Rốt cuộc có tu vi gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân xoay người nhìn về phía Lão Thần quan cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ từ đâu tới ta không biết. Còn về tu vi, thì bóp chết một người cũng dễ như bóp chết một con kiến vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Khúc Trì Đại thần sâu xa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân xoay người rảo bước rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau, tin tức phân viện của Tam Thanh quan là Bạch Vân quan ở ngoài An Khánh thành chính thức mở cửa đã truyền khắp mấy thành trì ở gần đó. Ngay cả sơn dân trong núi rừng cũng nghe được phong thanh. Đa phần người ta đều tò mò bàn tán mấy câu xem lai lịch của Bạch Vân này là gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có người từng trải qua trận chiến phong ma mới có thể hiểu Quán chủ Tam Thanh quan đáng sợ đến nhường nào. Người đứng ngạo nghễ trên mũi thuyền, một lời trấn vạn ma, phong tư tuyệt thế! ͏ ͏ ͏ ͏
An Khánh Thư viện, mặc áo bào vải bố đang chậm rãi quét sân. Xa xa, một người trung niên đi tới, cung kính thi lễ với lão đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Viện trưởng, Bạch Vân quan mở cửa, chúng ta có đi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu tránh hắn, tiếp tục quét sân về phía trước, nói: "Bây giờ Viện trưởng là ngươi, ngươi tự quyết định là được!" ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, viện trưởng vị của ngài bị phế cũng là bởi vì bọn họ. Ta thật không muốn đi chúc mừng cho bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nhướng mày một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chức vị viện trưởng của ta bị thu hồi là vì ta không có cách giáo đồ, liên quan gì đến bọn họ? Nhớ lấy, tuyệt đối đừng để cho ân oán cá nhân xen lẫn vào trong quyết định. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư phụ dạy bảo. Vậy ta đi sắp xếp người đi chúc mừng trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả gật đầu một cái, tiếp tục quét sân. Cây chổi quét được một đống bụi bặm. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên xá một cái thật sâu, xoay người sải bước rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong một tòa thành trì khác, một người trung niên mặc thanh bào đứng ở trong đại viện, trước mặt có năm, ba người, tất cả đều là nhị giai trở lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên vung tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lên đường, đi An Khánh thành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đồng loạt lớn tiếng đáp, đi theo người trung niên ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên một ngọn núi hoang vu có mấy gian nhà gỗ. Một lão đầu đang nằm trên ghế trước gian nhà gỗ, nhàn nhã phơi nắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở mảnh đất trống trước mặt là hai người một mập một gầy đang đánh nhau. Trường thương quơ múa, ngân quang lóe lên, nhiều đóa thương hoa nở rộ trên không trung, trong tiếng va chạm huỳnh huỵch, bụi bặm từ dưới đất tung lên không ngớt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bóng người thon thả chạy nhanh tới từ dưới chân núi, nhảy mấy cái ở trên cây liền đứng tới trước mặt lão giả. ͏ ͏ ͏ ͏