Chương 173: Người Thánh Đường Tới
Lão giả lười biếng ngẩng đầu cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu ngốc về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ ảo não nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tên ta là Quan Giai Ngọc, không phải tiểu ngốc. Nói ngươi bao nhiêu lần rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập và tên gầy đang đánh nhau bỗng bốp một tiếng, quả đấm đụng vào nhau, đồng thời, cả người cũng bị phản lực đẩy cho lảo đảo lui về sau, tách ra hoàn toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập Tề Bán Nguyệt nghiêng đầu toét miệng cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư muội, hôm nay sao về sớm thế? Chậm chút nữa là được rồi, ta sắp đánh bại Nhất Nguyệt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên gầy Tề Nhất Nguyệt nổi nóng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói bậy, rõ ràng là ta chiếm thế thượng phong! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người hai mắt nhìn nhau, không nhường chút nào, khí thế không thuận lời là sẽ vung tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất cả các ngươi im miệng cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ hét lớn một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người trong nháy mắt ủ rũ cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ nhìn về phía lão giả, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta nghe được một tin ở dưới chân núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, tin gì mà khiến cho tiểu ngốc hưng phấn thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ bĩu môi, “Lại gọi sai!” Mà sai nhiều cũng lười so đo! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- n nhân chúng ta gặp được ở trận pháp không gian lần trước đã có tin tức rồi đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt chạy từ xa đến, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là tiểu anh hùng cướp của phần lớn người trong trận pháp không gian đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt cũng chạy tới, ha ha cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhớ tới dáng vẻ lúc đó của họ là thấy vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Con mắt đục ngầu của lão giả thoáng qua một đạo tinh quang, ngồi thẳng người, ho khan hai tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là tin tức gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên trong thành cũng đang đồn, phân viện của Tam Thanh quan, Bạch Vân quan ba ngày nữa sẽ mở cửa, hơn nữa còn muốn thu nhận một ít đệ tử. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi hết đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người đệ tử đều sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nắm tay thành quyền che ở trước miệng, dốc sức ho khan hai tiếng, thở dốc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không còn bao nhiêu thời gian, các ngươi đi Bạch Vân quan, nhất định phải gia nhập vào đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc cuống quýt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà sư phụ, chúng ta đi rồi thì ngươi làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt của Tề Nhất Nguyệt tràn đầy quật cường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt cũng dùng sức gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy kiên định, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta nhất định sẽ làm Bách Lí Thương được rạng danh! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả vui vẻ yên tâm cười một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi có tấm lòng này là được! Đi đi! Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà... ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc hãy còn muốn cãi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có nhưng nhị! Tất cả các ngươi đi hết! Nhất định phải gia nhập vào đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả khoát tay một cái, cắt ngang lời Quan Giai Ngọc, mặt đầy vẻ kiên định. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi chuẩn bị hết đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người đệ tử nhìn nhau một cái, lòng tràn đầy lo lắng đi về hướng phòng mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nằm ở trên ghế nằm, ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ tươi cười, nhớ tới thời điểm bốn mươi năm trước mình gặp được ba người bọn họ. Khi đó lão giả bị thương nặng, hôn mê ở vùng dã ngoại, là ba tên ăn mày bọn họ kéo lão giả vào trong ngôi miếu đổ nát, để tâm chăm sóc. Thoắt một cái, chăm sóc đến bốn mươi năm, cũng đã đến lúc tạm biệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian chậm rãi đổi dời, càng ngày càng đến gần thời gian đại điển Bạch Vân quan mở cửa. An Khánh thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, nhóm lớn người tu luyện từ chung quanh tụ đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày này, từ bên ngoài An Khánh thành, một nhóm người đặc biệt dừng lại ở chỗ ba dặm bên ngoài An Khánh thành. Đám người này cưỡi chiến mã màu đen, lẳng lặng đứng ở đó. Chiến mã có sừng xoắn ốc dài đến ngất trời, đuôi vung vẩy vùn vụt vang dội, dưới lông lúc nào cũng thấy vảy óng ánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người cưỡi chiến mã ai nấy đều mặc đồ đen, cổ áo thêu hình dây mây, một tay cầm thư bản màu đen, một tay khác đặt ở trên trường kiếm bên hông. ͏ ͏ ͏ ͏
Dẫn đầu là một lão giả gầy gò tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén như ưng. ͏ ͏ ͏ ͏
Độc Nhãn Nam tuổi trung niên đứng bên cạnh, âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ti tọa, nơi này chính là An Khánh thành. An Khánh Thư viện thực lực cường đại, lão viện trưởng lại là người từ Hạo Nhiên thư viện trực tiếp phái tới. Trước đó bọn họ vẫn luôn một mực bài xích Thánh Đường chúng ta tiến vào. Cho nên, gần An Khánh thành vẫn không có phân bộ của thánh đường chúng ta, cũng khó trách Đại Chủ giáo sẽ trốn tới nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ti tọa híp mắt, cân nhắc quyết định, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn đã không phải là Đại giáo chủ của Thánh đường Khánh Quốc chúng ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên Độc Nhãn vội vàng cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là thuộc hạ lỡ lời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Người cầm quyền Ti tọara lệnh một tiếng, tất cả chiến mã đồng loạt động, cộp cộp cộp, nhịp bước chỉnh tề đi tới hướng An Khánh thành. ͏ ͏ ͏ ͏