Chương 182: Nguyên Nhân Bạch Vân Rời Thánh Đường
Tề Nhất Nguyệt lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà hình như bọn họ đắc tội với Thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nhướn mày một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì xảy ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc lập tức kể hết một lần chuyện xảy ra hôm nay. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả trầm tư một chút, thần sắc ung dung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, Thánh đường Đường chủ Minh Vi Thương nói lời vẫn có chữ tín. Nếu hắn nói không truy cứu, chắc chắn sẽ không truy cứu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt nhất thời buông lỏng thần sắc, dẫu sao nhóm mình cũng đã gia nhập Bạch Vân quan, cũng không muốn mới vừa vào cửa đã bị diệt, vậy coi như quá oan uổng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả run lẩy bẩy đứng dậy, Quan Giai Ngọc liền vội vàng tiến lên đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười ha hả xua tay một cái, cánh tay cựa ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc buông tay ra, lão giả đi về phía trước. Quan Giai Ngọc, Tề Bán Nguyệt, Tề Nhất Nguyệt ba người theo ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi tới con đường dẫn đến ao nhỏ bên cạnh, lão giả vòng tay sau lưng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vốn định cứ che chở các ngươi sống như thế này thêm ít lâu nữa, để cho các ngươi trưởng thành. Nhưng mà bây giờ xem ra không cần kéo dài hơn tàn nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng ba người đột nhiên dâng lên một loại ưu tư không ổn, Quan Giai Ngọc có chút bất an kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cuộc sống sau này phải dựa vào chính các ngươi rồi. Sư phụ có chuyện mình cần làm. Cả đời này không muốn để lại chút tiếc nuối nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt hốt hoảng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà sư phụ, chúng ta còn có rất nhiều thứ vẫn chưa được học. Bách lí thương pháp mà ngài dạy ta còn chưa được học hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Học được rồi, các ngươi đều học được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt có chút mờ mịt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng rõ ràng ta sử dụng rất không tự nhiên! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta căn bản không biết bách lí thương pháp! Cái mà sư phụ dạy các ngươi chính là bách lí kiếm pháp. Sau này các ngươi hãy dùng kiếm đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bách lí kiếm pháp? ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người nhất thời rơi vào trạng thái hoang mang. Luyện thương mười mấy năm, bây giờ ngài nói cho chúng ta rằng cái ngài dạy chúng ta là kiếm pháp? Trong lòng như có bầy ngựa điên chạy loạn, cả người cũng bồn chồn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ thể còng lưng của lão giả dần dần thẳng tắp lại, y phục không gió mà tự lay, mái tóc hoa râm lốm đốm trắng biến thành đen. Nếp nhăn biến mất, con mắt đục ngầu khôi phục lại ánh sáng. Trong nháy mắt, thoắt cái biến từ một lão đầu thành một thanh niên anh tuấn phong trần. Ba cặp mắt kia nhìn mà phải trợn trừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc hân hoan nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi không sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên sờ mặt mình một cái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi quang phản chiếu mà thôi, nhớ danh hiệu của vi sư, sư phụ chính là Thần kiếm sơn Nhạc Vô Nhai. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nói xong, thanh niên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên cao. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba đồ đệ đồng thơi kêu lên một tiếng. Giọng nói mang tiếng khóc than vang vọng ở trên khắp núi hoang. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày kế tiếp, Lý Bình An lại lần nữa luyện chế hai cái lò luyện đan. Hắn một cái, Bạch Hiểu Thuần một cái. Lại dùng lò luyện đan làm luyện khí chi dụng trải qua mấy lần thí nghiệm luyện chế một ít đạo bào cùng pháp kiếm cơ sở. Đệ tử rời đi cũng đều trở về, tín đồ Tam Thanh quan cũng đều tới Bạch Vân quan dâng hương, Bạch Vân quan chính thức tiến vào chính đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng mấy ngày sau, hơn hai mươi tiểu đạo sĩ ngồi xếp bằng ở trong đại điện, lắp ba lắp bắp tụng kinh văn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong, Minh Nguyệt tựa sát ngồi ở trong sân bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt tò mò nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, các ngươi đây cũng là thần miếu sao? Tại sao không nhận ra được thần lực? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải, đạo quan cùng thần miếu hoàn toàn khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không giống nhau chỗ nào? Ta thấy có tín đồ tới tham bái mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong suy nghĩ một hồi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có rất nhiều chỗ không giống nhau, cụ thể là chỗ nào ta cũng không nói rõ ràng được. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt hừ một tiếng lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì cũng không biết, ngươi trừ đẹp trai thì không còn chỗ nào được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ khen ngợi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lộ mặt đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có điều, ta lại thích dáng vẻ đẹp trai của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt cười hì hì nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong kéo tóc mái, nghiêm túc nhìn Minh Nguyệt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là vừa khéo, ta cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt cười khanh khách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi vẫn không biết xấu hổ như xưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đằng hắng một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt chớp đôi mắt to sáng ngời hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi lúc nào mới trở về cùng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong sửng sốt một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trở về? ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt mắt lộ vẻ nguy hiểm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi định không trở về nữa đó chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, làm sao có thể? Về, dĩ nhiên là phải về. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười khan. ͏ ͏ ͏ ͏