Chương 183: Thanh Phong Rời Đi
Minh Nguyệt đung đưa chân, hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế này còn được! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cưỡi Đại Bạch Trư chạy như bay từ ngoài vào, hưng phấn kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mươi tiểu đạo sĩ đang niệm kinh trong điện, theo bản năng ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Thuần một cái rồi lại tiếp tục lắp ba lắp bắp niệm kinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hậu viện, Lý Bình An ngồi xếp bằng ở trong phòng, ngón tay hoa động trên không trung, từng phù triện mới tinh được tạo thành, sau đó hóa thành hư vô, nếu như nói phù triện trong “Phù triện đại toàn sơ” trước đó đều là cơ bản thì phù triện trong “Phù triện đại toàn trung” đã rất là thâm ảo. Phù triện cấp chín trở lên Lý Bình An không vẽ ra được. Nhưng phù triện vẽ ra được cũng có lực sát thương không kém. Tỉ như Ngũ Lôi phù, Địa Hỏa phù, Bạo Nham phù, vân vân... ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu của Bạch Hiểu Thuần từ bên ngoài truyền tới. Lý Bình An vẫy tay tản đi phù triện trong không trung, xoay mình xuống giường, kẹt một tiếng đẩy cửa phòng để đi ra ngoài. Chỉ thấy Đại Bạch Trư chạy như bay vào hậu viện, chạy vào hậu viện rồi thì lập tức bốn chân ghìm lại, két một tiếng trượt một đường dài mới dừng bước được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần xoay mình xuống heo, chạy đến trước mặt Lý Bình An hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ, Tam Thanh quan của chúng ta không thối nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Lý Bình An đầu tiên là sáng lên, sau đó hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có cái gì hay mà mừng? Nếu không phải ngươi làm ẩu, đạo quan chúng ta há sẽ gặp tai ương vô vọng như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gãi đầu một cái, hi hi cười ngây ngô. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giương phất trần lên, trong mắt thoáng qua vẻ mừng rỡ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thông báo chọ bọn họ, quay về Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gật đầu liên tục, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Xoay đầu lại vội vàng chạy như bay đến các hướng khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tiếng hoan hô hưng phấn truyền tới, mặc dù Bạch Vân quan này lớn hơn nhiều so với Tam Thanh quan, cũng nguy nga hơn rất nhiều, nhưng là ở vẫn luôn không có cảm giác tự tại thoải mái như ở Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh thời gian mọi người đã chuẩn bị xong, Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo mỗi người bọn họ cũng đeo một cái túi nhỏ, Thanh Ngưu cùng Đại Bạch Trư cũng vác trên người túi nhỏ y hệt. Phần lớn đều là dược liệu mà Ngự Thú Tông đưa tới. Đoàn người phấn khởi đi vào sâu trong dãy núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa ngày sau, rốt cuộc lần nữa trở lại trước Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt đánh giá đạo quan tọa lạc trong rừng núi, mừng rỡ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chính là đạo quan của các ngươi sao? Thật là đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là dĩ nhiên, thế lực bình thường há có thể hợp với mỹ nhan thịnh thế này của ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tiến lên đẩy cửa ra, chìa tay ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ mời! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi vào, nhìn cái sân quen thuộc, hít sâu một hơi. Theo bản năng nhíu mày một cái, vẫn là có một chút mùi lạ, mà thôi, cũng tạm ở được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết đi vào trong sân, cao hứng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta rốt cuộc đã về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng đều đi vào theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêng đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quay về thu dọn chút đi, rồi tập trung ở đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người lưng đeo túi, cười vui vẻ chạy về hướng phòng mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân yên lặng dẫn Thanh Ngưu, Đại Bạch Trư đi vào hướng hậu viện, dược liệu đặt vào kho phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn tình trạng của Bạch Vân, âm thầm thở dài một hơi, từ sau sự kiện kia, Bạch Vân liền trở nên trầm mặc ít nói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người hội tụ ở trong đại điện, mỗi người tay cầm Tam Trụ Hương cung kính xá ba lạy, sau đó cắm đàn hương ở bên trong lư hương. Khói nhang ẩn hiện bay lên. Trong đại điện nhất thời ngập hương thơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi dâng hương, mọi người bắt đầu dọn dẹp đạo quan. Người quét sân, người lau chùi. Ngay cả Minh Nguyệt cũng giúp Thanh Phong cùng nhau quét sân. Làm việc bận rộn cả một buổi chiều, Tam Thanh quan lại một lần nữa hoàn toàn đổi mới rực rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau bữa cơm tối, tất cả mọi người ngồi ở sân cười cười nói nói, đặc biệt là Minh Nguyệt khiến mọi người rất hiếu kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nói chuyện, Thanh Phong do dự mấy chốc rồi đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Lý Bình An, quỳ xuống đất xá ba lạy. Tất cả mọi người nhất thời an tĩnh lại, trong lòng đều có dự cảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chìa tay ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong không kháng cự, từ dưới đất đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi phải đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong áy náy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, mấy ngày nay đa tạ ngài chiếu cố, ta sống rất vui vẻ. Nhưng mà Minh Nguyệt mang thai, ta phải trở về cùng nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đôi mắt tĩnh mịch của Bạch Vân thoáng qua một vẻ kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ cũng cũng tò mò nhìn bụng Minh Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có tiểu bảo bảo? ͏ ͏ ͏ ͏