Chương 184: Cầu Thu Đệ Tử
Thanh Vũ cũng gật đầu liên tục, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới con mắt tò mò của mọi người, trên mặt Minh Nguyệt thoáng qua chút ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình An cười ha ha, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là chuyện tốt, ngươi quả thật cần phải về. Lúc nào rời đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lộ ra vẻ tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày mai! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhanh như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt mở miệng, véo von nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha ta không yên tâm để ta ở bên ngoài, cho nên thời gian cho ta cũng không nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu một cái cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, vậy về đi! Ngày mai chúng ta tiễn biệt ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đêm đắm chìm trong tiếng cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng ngày hôm sau, hai bóng người đi ra từ trong đạo quan tĩnh lặng, dừng ở trước cửa đạo quan một chút, sau đó rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong mặc một thân y phục màu xanh, cùng Minh Nguyệt một thân y phục màu trắng, hai người trong bóng đêm đi xuống chân núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cứ đi như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong kéo tay Minh Nguyệt, buồn bã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết, ta không thích nhất chính là ly biệt. Đến lúc đó sợ sẽ đau buồn, không bằng cứ vậy mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân mày Minh Nguyệt cau lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi còn dám không từ mà biệt với ta thì xem ta thu thập ngươi thế nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vội vàng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám, không dám, trước đều là sư phụ ta ép ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước chân của hai người đột nhiên dừng lại, nhìn bóng người trước mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tại sao ngài lại ở chỗ này? ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng người chậm rãi xoay người lại, bất ngờ chính là Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Minh Nguyệt thoáng qua một tia áy náy. Kéo đệ tử của người khác đi không từ mà biệt, quả thật rất là thất lễ, bèn cúi người thi lễ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tham kiến đại giáo chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu một cái, trong mắt mang tang thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, sau này sư phụ không bảo vệ được ngươi, trở lại hết thảy đều phải dựa vào mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười trên mặt Thanh Phong biến mất, quỳ xuống đất xá ba lạy nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua của sư phụ, sau này ta không có ở bên cạnh ngài, chính ngài cũng phải bảo trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đi lên trước, trong tay chợt lóe, quyền trượng màu vàng sậm xuất hiện, bịch một tiếng, quyền trượng nặng nề cắm vào trên đất, đá vụn bắn tung tóe, thong thả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quyền trượng này là ta dùng tài liệu trong di tích nọ tự mình chế tạo thành, là bảo khí địa cấp, có lực tương tác rất mạnh với thuộc tính quang minh. Sau này ta cũng không dùng đến, đưa cho ngươi vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cảm động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân khoát tay một cái, đi thẳng tới hướng trên núi, bóng lưng tiêu điều. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đứng lên, xoay người nhìn về phía Bạch Vân lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta nhất định sẽ giết chết Chung Đoạn Nhẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm của Bạch Vân vọng tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong thấp giọng kiên định nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhất định sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt bắt tay Thanh Phong, khẽ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta giúp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thanh Phong lộ ra vẻ kiên quyết, đưa tay bắt quyền trượng, dùng sức rút ra một cái. Hự! Quyền trượng vẫn không nhúc nhích. Lại lần nữa dùng sức rút ra mấy cái, vẫn là không nhúc nhích, bầu không khí nhất thời lúng túng. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt đưa tay bắt quyền trượng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng động! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hất tay Minh Nguyệt ra, hai tay xoa mấy cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không tin, ngay cả một quyền trượng mà ta cũng không nhấc lên nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay cầm quyền trượng, nổi giận gầm lên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lên cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên, dùng toàn bộ sức lực, nhưng quyền trượng vẫn không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong chợt buông tay ra, lui về phía sau hai bước, há mồm thở dốc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, ta không được! Việc mất sức thế này quả nhiên không hợp với ta! Minh Nguyệt, vẫn là ngươi lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt che miệng cười khẽ hai tiếng, đưa tay bắt quyền trượng rút ra một cái, quyền trượng nhất thời nhẹ bỗng rút ra, bị Minh Nguyệt cầm ở trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt ném quyền trượng một cái, nhìn Thanh Phong chế nhạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đằng hắng một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta chạy nhanh đi! Trời cũng không còn sớm! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người rất nhanh đã lao vào trong rừng rậm. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía bên kia, trong Tam Thanh quan, mọi người cũng bắt đầu thức dậy. Sau khi phát hiện Thanh Phong và Minh Nguyệt biến mất, trong lòng đều có chút buồn bã mất mát. Tiếp đó liền đến đại điện học giờ học buổi sáng, học xong thì ăn điểm tâm, rồi cũng tản đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An, Bạch Vân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn trong đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong đi rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh đường thích hợp với hắn hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng dậy, trịnh trọng quỳ xuống trên bồ đoàn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đệ tử khẩn cầu Quán chủ thu ta làm đồ đệ, ban cho ta thần công Đạo môn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn chuyển tu Đạo môn công pháp? ͏ ͏ ͏ ͏