Chương 187: Không Quan Tưởng Được
Đoàn người đi tới trong đại điện Tam Thanh, Lý Bình An dẫn chúng đệ tử mỗi người lấy ba cây đàn hương, đứng ở trước bồ đoàn hướng về phía tượng Tam Thanh cung kính xá ba lạy, rồi cắm đàn hương vào trong lư hương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người nhìn về phía chúng đệ tử nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngồi xuống! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy vị đệ tử lập tức ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, mong đợi nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta dạy cho các ngươi Quan Tưởng pháp. Nhắm mắt trầm tư mặc tưởng ở trong đầu các ngươi một người vĩ đại. Từ đường nét đến chi tiết đều không sót chút nào. Cũng mặc niệm danh hiệu của người này, thẳng đến khi hình ảnh đại phóng, trong u tối có một cổ vĩ lực gia trì tới, pháp tướng trấn giữ hư không trấn áp thiên đình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo mong đợi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, pháp tướng ngài tưởng tượng là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người nhìn về phía tượng thần Tam Thanh, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩ nhiên là Tam Thanh Đạo Tổ, chư thiên vạn giới Tam Thanh Đạo Tổ chí tôn tôn quý. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy vị đệ tử đều nhìn về Tam Thanh Đạo Tổ, mắt lộ ra vẻ tôn sùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay người lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, ở trước mặt Tam Thanh Đạo Tổ, tiến hành quan tưởng lần đầu tiên của các ngươi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người đệ tử nhanh chóng nhắm mắt lại, trong miệng nói nhỏ mấy từ mặc niệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng tìm cái bồ đoàn ngồi xếp bằng, đã chuẩn bị trường kì chiến đấu. Lần đầu tiên quan tưởng sẽ mất thời gian rất lâu. Sau khi quan tưởng thành công thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, Thanh Tuyết sắc mặt bốn người ai nấy thay đổi tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên mặt. Cả người run lẩy bẩy, lưng cũng không kềm hãm được cong xuống, tựa như gặp phải áp lực cường đại vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Lý Bình An liền biến sắc, đột nhiên đứng lên, xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ quan tưởng cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt quay hướng ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng người Lý Bình An động một cái xuất hiện ở sau lưng Thanh Tuyết, đưa tay nâng lưng của Thanh Tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt quay hướng ngược lại, bịch một tiếng té ở trên sàn nhà, chỉ có Thanh Vũ vẫn còn đang ngồi, hơn nữa sắc mặt đỏ thắm, thần thái hồng hào. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo dần dần tỉnh hồn lại, theo bản năng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, sau đó giùng giằng bò dậy từ dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đỡ vững Thanh Tuyết, sau mới buông tay ra nghiêm trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết che đầu mình, khó chịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đầu ta thật là đau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng chợt lắc đầu một cái, mơ hồ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là chóng mặt, ta ở đâu đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần trực tiếp nằm ở trên bồ đoàn, nước miếng dính máu chảy đầy đất, mờ mịt lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là nhiều máu, chảy thật là nhiều máu... ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lấy tay chống đất, cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mới vừa ta quan tưởng pháp tướng, đột nhiên cảm giác được giống như trời long đất lở, cả thế giới sắp vỡ nát, trong lòng sợ hãi vô cùng, sau đó áp lực cường đại hạ xuống, đã bị đánh ra khỏi trạng thái trầm tư mặc tưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng vậy, ta cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày một cái, lập tức hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi quan tưởng pháp tướng nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta quan tưởng Thượng Thanh tổ sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liền vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta quan tưởng Ngọc Thanh tổ sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nằm trên đất, cố gắng nâng đầu lên một chút, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta quan tưởng Thái Thanh tổ sư lớn nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng quan tưởng Thái Thanh tổ sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tam Thanh tượng thần, ánh nến chiếu xuống tượng thần tỏ ra uy nghiêm khác thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhỏ giọng thầm thì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh tổ sư không cho phép sao? Thế này cũng quá hẹp hòi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói năng cẩn thận! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vàng nói một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng có hơi hoang mang, sau đó từ trong đáy lòng dâng lên một nỗi cảm động. Tam Thanh Đạo Tổ ưu ái như thế, nói bần đạo làm sao báo đáp được đây? So với cái hệ thống móng heo, Tam Tanh Đạo Tổ mới là người thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhìn về phía Thanh Vũ, nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao nàng ấy lại có thể được? ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một khoảng thời gian, Thanh Vũ từ từ mở mắt, trong mắt tinh ranh tràn đầy mừng rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liền vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư tỷ, ngươi thành công? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ gật đầu một cái, ra vẻ chuyện đương nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Vô cùng đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng mấy người Thạch Hạo dấy lên nghi ngờ. Đơn giản? Chẳng lẽ chúng ta rất ngu đần sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Vũ, ngươi quan tưởng tổ sư nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tổ sư? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hơi mờ mịt, sau đó lắc đầu một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! Ta không quan tưởng tổ sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nằm trên đất, uể oải kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏