Chương 188: Quan Tưởng Thành Công
Thanh Vũ cúi đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, nhất thời bị sợ hết hồn, kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thuần, sao ngươi lại nằm trên đất rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần thương tâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chảy rất nhiều máu, cảm giác ta sắp chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bên cạnh im lặng liếc mắt một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đưa tay sờ trán Bạch Hiểu Thuần một cái, lo âu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lắc đầu một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạm thời còn chưa chết. Sư tỷ, ngươi quan tưởng ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ làm vẻ chuyện đương nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đó! Ở trong lòng ta, sư phụ mới là lợi hại nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An có chút sửng sốt, vui vẻ nhìn Thanh Vũ, đồ nhi ngoan, sư phụ không uổng công thương ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo nhất thời ngẩn ra tại chỗ, có chút im lặng nhìn Thanh Vũ, tiểu sư tỷ ngài làm như vậy sẽ không có bạn đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tinh thần chấn động một cái, mau chóng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bình An cười trừ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta cũng cảm giác ngài là lợi hại nhất, cho nên mới quan tưởng về Tam Thanh Đạo Tổ giống như ngài vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hất Bạch Hiểu Thuần một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngồi dậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức xoay mình ngồi dậy, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, dáng vẻ một chút cũng không muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo khinh bỉ nhìn Bạch Hiểu Thuần một cái, quỷ nịnh bợ! Sau đó nhìn về phía Lý Bình An cười cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta cũng cảm thấy như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không nói được gì! Hai người sư huynh này mặt ai cũng dày như ai! Đoạn, ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta ăn nói vụng về, nhưng ta cảm thấy Nhị sư huynh nói đúng! Ta cũng có ý đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nghiêng đầu nhìn về phía Thạch Hạo và Ninh Khuyết, hai mắt hoang mang, các ngươi bắt chước ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nhỏ giọng thầm thì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta cũng cảm thấy là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đằng hắng một cái, đứng nghiêm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu Tam Thanh Đạo Tổ không cho phép, các ngươi liền mỗi người lựa chọn một vị thần thánh để quan tưởng đi! Còn chọn ai, thì chính các ngươi cân nhắc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người đệ tử cung kính đáp một tiếng, ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn tiến vào trạng thái trầm tư mặc tưởng. Sau một hồi lâu từng người mừng rỡ lần lượt mở mắt ra, từ trong sâu thẳm có một đạo nhân mặc y phục màu tím đại phóng quang minh, thần thái khác nhau nhưng tướng mạo có đến chín phần giống Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành công? ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người đệ tử mừng rỡ gật đầu một cái, đứng dậy khỏi bồ đoàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt, từ ngày mai trở đi, mỗi người các ngươi đến phòng khách trong hậu viện lấy một quả hồn châu tu luyện. Nó có thể trui luyện được linh hồn của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người liên tục gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo Môn chúng ta pháp thuật ngàn vạn, thần thông vô lượng, cái các ngươi phải học còn rất nhiều, rất nhiều. Đi nghỉ trước đi! Từ ngày mai, các ngươi sẽ bắt đầu học tập quy củ. Luyện khí, luyện đan, vẽ bùa, ngự kiếm, câu linh sai, kim quang hộ giáp các ngươi đều phải học. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thong thả nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Tinh thần Ninh Khuyết chấn động một cái, cũng không có cảm giác được áp lực. Ngược lại, có thể học được nhiều như vậy khiến hắn cảm thấy mừng rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hơi há to mồm, nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, luyện đan không phải là Tiểu Thuần sư đệ phải học sao? Vẽ bùa không phải hai vị sư tỷ học sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giải thích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Luyện khí, luyện đan, vẽ bùa, ngự kiếm đều là kĩ thuật mà đệ tử môn Đạo chúng phải nắm, có thể không giỏi, nhưng đều phải biết làm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đệ tử đồng loạt lớn tiếng đáp một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hài lòng gật đầu một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Đúng rồi! Thanh Thuần, dọn vết máu cho sạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao là ta? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi ói nhiều nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chắp hai tay sau lưng ung dung thong thả đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo cười đùa hoan hô mấy tiếng, chạy đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần một mình cô đơn đứng ở trong đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía Tam Thanh tượng thần, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ủy khuất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh Đạo Tổ, sư phụ hắn khi dễ người đàng hoàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắt xì! Hắt xì! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An liên tục hắt hơi hai tiếng, sờ lỗ mũi nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai đang nhắc đến mình thế nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đoạn, lắc đầu một cái tiếp tục đi tới hướng hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Bạch Hiểu Thuần quét dọn xong vết máu, bưng chậu đi ra khỏi đại điện, cạch một tiếng đặt chậu ở bên tường, vươn người một cái ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quét dọn vệ sinh xong tinh thần cũng tốt, thừa dịp này không bằng đi luyện đan đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đan phòng sư phụ nói tìm cho vẫn chưa có tìm được! Mặc kệ! Cố gắng tu luyện vượt qua sư huynh Thanh Thạch mới được! ͏ ͏ ͏ ͏