Chương 189: Cây Cối Um Tùm
Nói làm liền làm, Bạch Hiểu Thuần tung tăng chạy đi hướng kho phòng, tìm ít dược liệu. Lần trước Bạch Vân quan thành lập có người đưa tặng rất là nhiều dược liệu ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng ngày hôm sau, keng keng keng một hồi tiếng chiêng đồng vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, là ai gõ chiêng? Đêm hôm còn quấy rầy thế này? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, dậy rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm Thanh Vũ cười hì hì vang lên ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngáp một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đang tu luyện, ngươi đi kêu những người khác thức dậy trước đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng bước chân bì bạch chạy xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nằm ở trên giường, mơ hồ xoay mình hai cái, thức dậy, chỉnh trang y phục một phen, thần thái sáng láng đi ra khỏi phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân trời một chút hồng quang, tiếng niệm kinh văng vẳng vang lên từ trong Tam Thanh quan. Ở rìa núi, Bạch Vân quan cũng vang lên tiếng niệm kinh. Tiếng niệm kinh vang lên, tất thảy đều là tiếng niệm kinh văn xa lạ trong đại điện của những tiểu đạo sĩ mới. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ học buổi sớm kết thúc, Thanh Tuyết, Thanh Vũ tung tăng đi làm điểm tâm. Thạch Hạo kéo Ninh Khuyết so tài võ nghệ. Bạch Hiểu Thuần ngồi một mình ở trên một tảng đá, xuất thần, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm nói cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vui mừng nhìn tình cảnh này, tất cả đều yên bình và hài hòa như vậy, đây mới là đạo quán trong tưởng tượng của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Chậm rãi vững bước đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa quán, tuy rằng Bạch Vân quan đã được thành lập, thế nhưng vẫn có chút ít tín đồ đến đây Tam Thanh quan dâng hương cầu đạo, tín đồ vất cả lặn lội đến đây, cũng không thể chặn bọn họ ngoài cửa mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra, Lý Bình An lập tức ngẩn người tại chỗ, mở to hai mắt nhìn bên ngoài, như này là đang xảy ra chuyện gì vậy? Tam Thanh quan bốc hơi rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy bên ngoài rừng rậm um tùm, những cây cối thấp bé trở thành cây đại thụ che trời một cách nhanh chóng sau một đêm, che khuất cả bầu trời, con đường được mở đi ra bên ngoài cũng đã bị cây cối rậm rạp bao phủ, trước cửa đạo quán có một cây đại thụ chặn ngang, giống như trong một đêm chuyển đường đổi chỗ đặt mình vào bên trong rừng rậm nguyên thủy vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Ninh Khuyết cũng phát hiện sự biến hóa ở nơi đây, lập tức dừng cuộc so tài, cùng chạy tới, tò mò nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kinh nhạc nhìn rừng đại thụ bên ngoài rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, như vậy là đã có chuyện gì xảy ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu, biểu thị rằng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần phục hồi tinh thần lại, cũng tò mò chạy tới, ghé vào cánh cửa ngắm nhìn đại thụ bên ngoài, nhếch miệng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lớn nhanh thật đấy! Chặn hết đường của chúng ta rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm hôm qua các ngươi có nghe thấy tiếng gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không hề! Ta tu luyện cả đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm qua ta đang ngưng luyện Pháp Tướng, không nghe thấy gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm hôm qua? Nụ cười của Bạch Hiểu Thuần biến mất, ánh mắt lóe lên một cái, dường như là nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi lùi về phía sau, quay đầu khom người dự định chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng quát chói tai vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức dừng bước, quay đầu nhìn sư phụ đang 'u ám' nhìn mình, cả hai sư huynh cũng đều 'không có ý tốt'. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhếch miệng cười ngây ngô nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta đi xem xem cơm đã làm xong chưa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tối hôm qua ngươi làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An híp mắt hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Bạch Hiểu Tinh chớp chớp, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Luyện đan. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải Lý Bình An trải qua tu luyện, giờ tai thính mắt tinh, có lẽ cũng không nghe được Bạch Hiểu Thuần đang lẩm bẩm cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Luyện đan? Trong đầu Lý Bình An lập tức hiện lên tình cảnh bi thảm lần trước, vô thức nhìn ra phía bên trong, sâu trong nội tâm đại khái đã biết nguyên nhân rừng cây rậm rạp phía bên ngoài đại biến là gì rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cúi đầu lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó luyện đan thất bại, luyện thành một làn khói xanh bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ôm cánh tay rồi cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sự thật đã rõ, nhất định nguyên nhân là do Tiểu Thuần sư đệ, chính là do hắn luyện đan nên mới dẫn đến việc rừng cây bên ngoài sinh trưởng tốt đến vậy, phong tỏa cả đạo quán của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vội vàng cãi lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói nhảm, không phải như vậy, ta luyện đan thất bại xong không có gì xảy ra cả, rừng rậm phát triển tốt nhất định là có nguyên nhiên khác của nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại kiên định gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai, chính là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Bạch Hiểu Thuần mặt không đổi sắc lời ngay ý thẳng, trong lòng thầm than thở, Thái Thanh Đạo Tổ lão nhân gia, ngài thực sự xác định tên tiểu tử lơ ngơ này thích hợp để truyền thừa đan đạo sao? Sao ta lại cảm thấy rằng ngài đã nhìn lầm rồi nhỉ! ͏ ͏ ͏ ͏