Chương 191: Người Tới Từ Hoàng Đô
Sáng sớm sau khi tan lớp, trong khu rừng bên ngoài đạo quán vang lên tiếng chiến đấu ầm ầm không dứt, Thạch Hạo cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đánh nhau với Ninh Khuyết, hoặc nhảy hoặc đi rồi đan xen lẫn nhau, ánh đao dày đặc, xiềng xích tản ra ánh sáng u ám. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem đao đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhảy lên một cái, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao phủ đầu đánh xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lùi về phía sau một bước, Câu Hồn Tỏa Liên được hắc vụ dày đặc quấn xung quanh bất thình lình bay ra, móc câu to lớn dữ tợn không khác gì vuốt quỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
"Đùng!" một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao và Câu Hồn Tỏa Liên đụng vào nhau, giằng co trên không trung không thôi, linh lực màu vàng nhạt và quỷ khí hắc vụ đều chiếm giữ một bên. ͏ ͏ ͏ ͏
"Ầm!" một tiếng nổ lớn vang lên ở chỗ chạm vào nhau, một đợt sóng quét ngang ra, cây cối xung quanh răng rắc vang lên rồi gãy đoạn, rầm rầm đổ trên mặt đất, tuyết đọng bay múa đầy trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết trượt hơn mười mét dưới màn đất tuyết, một cú giẫm nát cục đá gồ lên, tảng đá răng rắc một tiếng rồi nứt toác. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lộn nhào từ trên không trung xuống dưới đất, khiêng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao dương dương đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hay! Đánh thật hay! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ở bên cạnh ra sức vỗ tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng thẳng người lên, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là sư huynh lợi hại, ta thua rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngại ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là do ta nhập môn tương đối sớm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết đứng trước cửa đạo quán quát to một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới đây, tới đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay Thạch Hạo thu nhỏ lại, đeo tùy ý ở bên hông, cười hì hì chạy về phía đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn Tỏa Liên trong tay Ninh Khuyết cũng rút ngắn lại, trở thành một chiếc vòng tay quấn quanh cổ tay, cùng với Bạch Hiểu Thuần chạy vào bên trong đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên bàn cơm, Bạch Hiểu Thuần ngồi ở bên cạnh Thanh Vũ, lấy tay chọc cánh tay của Thanh Vũ rồi nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, cho ta thêm mấy tấm phòng ngự phù được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngờ vực hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ muốn nhiều phòng ngự phù như vậy làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mới vừa rồi ta nhìn sư huynh và sư đệ đánh nhau, hình như mấy tấm phòng ngự phù tỷ cho ta không đủ dùng hay sao đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ khinh bỉ nhìn Bạch Hiểu Thuần nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ không quang minh chính đại tranh đấu giống như bọn họ được hay sao? Làm con rùa đen rúc đầu còn ra bộ dáng gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần rụt cổ một cái, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bị thương nhiều đau lắm, gần đây ta còn bị chảy rất nhiều máu. Cùng lắm thì ta dùng đan dược để đổi, Bồi Nguyên đan có được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, tỷ thật tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đang nói gì đấy? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy tất cả mọi người trên bàn cơm đang nhìn mình và Thanh Vũ sư tỷ, người đặt câu hỏi chính là sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười tủm tỉm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, hôm nay đến ta đến Bạch Vân quan dạy phù pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chú ý an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, thưa sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười tủm tỉm đáp một tiếng, chuyện này cũng bỏ qua, mọi người tiếp tục ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn Thanh Vũ, sư tỷ thật là lợi hại, dễ dàng như vậy đã lừa gạt được sư phụ rồi, nếu như là ta nói thẳng, nhất định sẽ bị sư phụ phạt phải thu dọn bát đũa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An để đũa lên trên bàn, dùng khăn lau miệng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay Tiểu Thuần thu dọn bát đũa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó liền đứng dậy đi ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức trợn tròn mắt, không phải lừa được rồi hay sao? Sao lại còn bắt ta phải thu dọn bát đũa? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười khoái chí, Thanh Vũ cũng che miệng cười khẽ, sau đó vội vàng lùa cơm vài cái, để đôi đũa bộp một cái lên trên bàn, đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng ăn xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chạy chậm ra bên ngoài, chạy đến trong sân, tay làm một động tác dẫn kiếm, kiếm nhỏ bên hông leng keng bay ra khỏi vỏ, quay một vòng trên không trung rồi biến thành lớn trôi lơ lửng bên cạnh Thanh Vũ, Thanh Vũ giẫm lên trên pháp kiếm, ngón tay chỉ rồi hăng hái nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuất phát! ͏ ͏ ͏ ͏
Pháp kiếm chở Thanh Vũ vù một tiếng rồi bay lên trên không trung, bay xuống núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh, Thạch Hạo đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Theo như ta biết thì các loại tu luyện giả trên đời này đều đến tam cấp mới có thể ngự không phi hành, tốc độ còn không nhanh, chỉ có tu sĩ đạo môn chúng ta nhị cấp là đã có thể ngự vật hành không rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng không kìm lòng nổi gật đầu, trong lòng cũng dấy lên một sự vui mừng, sự lựa chọn ban đầu của mình quả nhiên là không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vài ngày sau, bên ngoài An Khánh thành, một đội kỵ binh võ trang đầy đủ lộc cộc chớp nhoáng đi đến, vó ngựa cuốn lên từng trận bông tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy! ͏ ͏ ͏ ͏