Dị Thế Đạo Môn

Chương 192: Tới An Khánh Thành

Chương 192: Tới An Khánh Thành
Toàn bộ kỵ sĩ cùng ghìm cương ngựa lại, dừng ở trên một sườn núi bên ngoài thành, toàn bộ tướng sĩ đều là ngựa đen, giáp đỏ, áo choàng tung bay, sắc mặt kiên nghị. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng lĩnh còn trẻ cầm đầu, người khoác áo bào đen, chăm chú nhìn về phía An Khánh thành xa xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Một phó tướng bên cạnh quay đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, phía trước chính là An Khánh thành, là thành trì cách Thương Man sơn mạch gần nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân trẻ tuổi gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng do dự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng bệ hạ có lệnh, năm nay không cho phép chúng ta tiến vào Thương Man sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân trẻ tuổi híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã sắp cuối năm rồi, đến lúc đó đại yến quần thần, tế tự Hoàng từ cần đại lượng linh thú, Thương Man sơn mạch là dãy núi lớn nhất nước ta, không săn giết linh thú bên trong thì làm sao thỏa mãn được nhu cầu của đại khánh Hoàng thành? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan chần chừ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ lệnh cho chúng ta đến Kiếm Huyền sơn mạch ở phía nam, nơi đó cũng có đại lượng linh thú và mãnh thú. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kiếm Huyền sơn mạch địa thế hiểm yếu, đi săn rất khó, lưu lại đại đội thứ hai là đủ rồi, Thương Man sơn mạch mới là mục tiêu chủ yếu của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng ý chỉ của bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng chần chừ nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân trẻ tuổi nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng bén nhọn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như các ngươi không muốn thì có thể rời đi, một mình ta đi vào Thương Man sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng thầm rùng mình, ôm quyền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ chỉ theo mệnh lệnh của tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Những tướng sĩ còn lại cũng đồng loạt hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ chỉ theo mệnh lệnh của tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt, vào thành! ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng lĩnh trẻ tuổi kéo dây cương, đại mã nhảy từ trên sườn núi xuống, chạy về phía thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Các tướng sĩ còn lại cũng dồn dập dẫn ngựa đuổi theo, tiếng vó ngựa rầm rập đến gần thành trì, binh lính canh gác cổng thành nghe thấy tiếng vó ngựa thì tinh thần chấn động, vội vàng quay đầu lại nhìn, trông thấy một đoàn Hồng giáp kỵ sĩ cưỡi đại mã, sau lưng mỗi một kỵ sĩ đều là áo choàng tung bay, khí thế to lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh lính thủ thành đã luống tuổi biến sắc, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tránh ra, là cấm vệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Vài tên lính cùng lùi về phía sau một bước, bộp một tiếng dùng trường mâu dựa sát vào bên người, cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn theo cấm quân phi nước đại đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi cấm quân rời khỏi, binh lính còn trẻ tuổi phía đối diện thở phào một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khí thế thật là mạnh mẽ, mới vừa rồi lúc bọn họ đi qua, ta cảm giác mình suýt chút nữa thì chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh linh đã luống tuổi đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là điều đương nhiên, đây chính là cấm quân của Hoàng Đô chúng ta, ai nấy cũng đều là tu luyện giả, không giống với những người bình thường như chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng, cấm quân bọn họ đến An Khánh thành chúng ta làm gì? Lẽ nào An Khánh thành chúng ta xảy ra chuyện gì lớn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đã già tuổi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi mới quay về từ nơi khác không biết rõ thì cũng không có gì lạ, An Khánh thành chúng ta nằm sát biên giới với Thương Man sơn mạch, cách ba năm một đều có cấm quân đến đây săn bắn thú dữ và linh thú để cung cấp nhu cầu trong hoàng cung. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chẳng phải An Khánh thành chúng ta rất quan trọng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là điều đương nhiên rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân cưỡi suốt một đường, bách tính trên đường phố đều tách ra hai bên, nháy mắt trở nên hỗn loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy! ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân cùng ghìm cương ngựa lại, một loạt vó ngựa vung lên cao, lộc cộc một tiếng hạ xuống đất, dừng trước phủ thành chủ, binh lính giữ cửa vội vàng tiến lên muốn dắt ngựa, ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm vệ tướng quân trẻ tuổi giơ tay lên một cái, roi ngựa xẹt qua thành một bóng đen, một tiếng chát vang lên, binh lính kêu thảm một tiếng ngửa mặt ngã xuống, bịch một tiếng nện xuống dưới đất, trên mặt xuất hiện một vết thịt bong da tróc nhuốm máu, máu tươi chảy ồ ồ ra, bụm mặt nằm trên đất lăn lộn quằn quại hét thảm. ͏ ͏ ͏ ͏
- La tướng quân thứ tội! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ mập mạp mặc cẩm bào nhanh chóng chạy từ bên trong phủ đệ ra, chạy đến trước người binh lính còn đang lăn lộn trên mặt đất, đá hắn một cú khiển trách, nổi giận mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có mắt hay sao hả, ngựa cưỡi của La tướng quân ngươi có thể đụng vào sao! Người đâu, kéo hắn ta xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có hai tên lính chạy ra khỏi phủ thành chủ, kéo binh lính đang kêu gào thảm thiết trên mặt đất chạy sang bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cười sảng khoái chắp tay thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- La tướng quân, đã lâu không gặp. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân ngồi trên lưng ngựa, nghênh ngang kiêu ngạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bớt nhiều lời, ta đến đây là để săn bắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của thành chủ thoáng cái lóe lên, mặt mũi tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu rồi, hiểu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chìa tay ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời tướng quân vào bên trong! ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất