Chương 193: Ý Đồ Tới Của Cấm Quân
La tướng quân cưỡi con ngựa cao to dẫn theo một đội cấm vệ đi vào bên trong phủ thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cưỡi ngựa đi đến trước đại sảnh, tung người xuống ngựa, những cấm vệ còn lại cùng ồn ào cũng tung người xuống ngựa, đứng ngay ngắn phía sau lưng La tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân vỗ vỗ ngựa cưỡi của mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đoạn đường này đi cực khổ rồi, phiền thành chủ lấy chút huyết nhục và rượu chiêu đãi ngựa cưỡi của chúng ta, nếu như có tử tù thì càng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Da mặt thành chủ co rúm lại giật giật vài cái, híp mắt liên tục gật đầu khen ngợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, vâng, người của tướng quân canh giữ Hoàng Đô đã càng vất vả công lao càng lớn rồi, chút máu thịt ít ỏi này hạ quan vẫn phải cung phụng chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân sải bước đi vào bên trong đại sảnh, khí phái hào sảng ngồi ở chủ vị, binh lính cấm vệ ồn ào một tiếng rồi tản ra, bảo vệ ở hai bên đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ vẫy vẫy tay, từ phía xa xa một gia nô dè dặt chạy tới, vòng qua cấm vệ rồi đi tới trước mặt thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ dặn dò nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi giết chút heo bò, lấy chút rượu đến thiết đãi ngựa cưỡi của chư vị đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Gia nô sửng sốt, heo bò rượu để cho ngựa ăn? Thành chủ đại nhân, ngài nói nhầm rồi đúng không? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ trừng mắt, quát lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không mau đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Gia nô vội vàng chạy đi xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ mang bộ mặt tươi cười đi vào, vào đại sảnh rồi lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu, trà thượng hạng! ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân nhấc tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ đứng ở phía dưới vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân mời nói. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thương Man sơn mạch có điều gì khác thường? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ buột miệng thốt ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Con mắt của La tướng quân híp một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có thật không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ thầm chột dạ, một luồng lạnh lẽo xông lên trên não, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn nói khác thường thì cũng là chuyện trước đó mấy tháng, khi đó quả thực xảy ra một chuyện lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy tháng trước? Cũng chính là khi đó bệ hạ ra lệnh không được đến gần Thương Man sơn mạch, thời gian trùng khớp. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân lập tức hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy tháng trước, Thập Nhị tiên sinh của Hạo Nhiên thư viện đến đây để tiến hành phong ma. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân gật đầu, chuyện này hắn cũng biết, tên An Khánh thành cũng chính vì vậy mà có, Thương Man sơn mạch yên bình thì Khánh Quốc mới yên được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-... Thế nhưng lần phong ma này xảy ra biến cố, có người của Ma tộc trà trộn vào trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Biến cố? ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân biến sắc, liền vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cười sang sảng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ma tộc phá hủy phong ấn, khiến cho Tà Thần thoát khỏi vây hãm mà ra, khiến người khác bất ngờ chính là Tà Thần kia lại là tiểu sư thúc của Thập Nhị tiên sinh, sư đệ của phu tử, việc này không thành tai họa. ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thành chủ cũng không nói tới Lý Bình An và Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt La tướng quân thoáng qua một tia sáng, nắm chặt tay, giọng nói lạnh lẽo hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác, Tà Thần khiến Khánh Quốc chúng ta lo lắng xuống ngàn năm vốn lại là phu tử cố ý phong ấn tại nơi đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân lặng im trong chốc lát, mệt mỏi nỉ non một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu tử! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thành chủ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này bệ hạ có biết không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
La tướng quân gật đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi chuẩn bị kho tồn trữ linh thú đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cười sảng khoái gật đầu lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Bạch Vân quan kia, khách hành hương nối nhau đi không dứt, từng đạo sĩ mới tinh bận rộn chiêu đãi tín đồ bán hương khói, sơn dân cũng đã quen đến Bạch Vân quan để dâng hương, tạm thời không nói đến khoảng cách, tính an toàn cũng được gia tăng nhiều hơn, lại thêm con đường đến Tam Thanh quan trước đó bị rừng rậm che mất, phần lớn tín đồ không đến được Tam Thanh quan cũng đều tới Bạch Vân quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trước Bạch Vân quan có một cửa hàng, bên trong cửa hàng bày đầy hương, nến, một tiểu đạo sĩ bụ bẫm ngồi trong đó, im lặng nhìn về phú thương địa phương. ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt béo ú của phú thương tai to mặt lớn run lẩy bẩy, kích động la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc kệ, hôm nay ngươi thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý, có ai buôn bán như ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Những tín đồ đi ngang qua đều tò mò tập trung lại, có một số tín đồ trông thấy phú thương đang trách móc tiểu đạo sĩ, lập tức giận dữ một đi đến giúp một tay, lập tức bị những người bên cạnh kéo lại giải thích tình hình bên trong, sau đó người muốn giúp đỡ sửng sốt một lúc, cũng cùng cười khoái chí xem chuyện vui. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt vuốt mặt một cái khinh bỉ, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhang đèn của chúng ta đều cùng một giá này. ͏ ͏ ͏ ͏