Chương 194: Ỷ Thế Hiếp Người
Phú thương bực tức la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, tăng giá! Nhất định phải tăng giá! Là Bạch Vân quan đã cứu cháu nhà ta, một đồng châu một bó đàn hương, như thế cũng không thể bày tỏ được lòng cảm kích của ta được, dùng đàn hương rẻ như vậy để dâng lễ, Tam Thanh Đạo Tổ sao mà phù hộ cho ta hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt giải thích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm ra nhang đèn cũng không hề khó khăn, giá tiền này cũng là do quán chủ quyết định, không có cách nào thay đổi được. ͏ ͏ ͏ ͏
Phú thương không cam lòng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực sự không thể sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực sự không được, chúng ta không thể dựa vào cái này mà kiếm lợi nhuận. ͏ ͏ ͏ ͏
Phú thương dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Tề Bán Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Cho ta một trăm bó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt lắc đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể được, mỗi người chỉ được mua một bó, đã đủ để dâng lễ nhiều lần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phú thương tức giận đến nỗi lợi cũng đau, một bó đàn hương? Từ trước đến nay chưa từng thấy thần miếu kiểu này, muốn tiêu tiền cũng không tiêu được, chớp mắt một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu đạo sĩ, nếu như ta có thể tự làm ra nhang đèn thượng hạng để dâng lễ, thì có được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt không nhịn được mà quan sát bổn gia ngày thêm mấy lần, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là được! ͏ ͏ ͏ ͏
Phú thương hài lòng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt! Ta muốn làm ra đàn hương tốt nhất để dâng lễ cho Tam Thanh Đạo Tổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt không nhịn nổi mà nhắc nhở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị thiện tín này, đàn hương có tốt hay không đối với Đạo Tổ mà nói cũng không khác biệt gì, có tiền để làm đàn hương, không bằng tu công đức đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái tay mỡ màng của phú thương vung lên, hăm hở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Công đức phải tu, đàn hương cũng phải là tốt nhất. Chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứu mạng với! Đạo trưởng mau tới cứu mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tiếng gào thét nóng nảy vang lên từ đằng xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Phú thương đang dự định dẫn người đi khỏi lập tức dừng bước, đám người ai nấy cũng đều tò mò nhìn ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ, nhảy lên một cái, nhanh nhẹn lao ra khỏi cửa hàng, tiểu mập mạp vốn chính là người có công đức nhiều nhất trong đám đệ tử được thu nhận ở nơi đây, cũng là người có lòng dạ tốt nhất, sau khi tiếp xúc với tư tưởng đạo môn lại càng thêm quán triệt đạo pháp vô biên chu đáo, quan niệm vô lượng độ nhân, việc tích cực nhất trong ngày thường chính là cứu người. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía xa xa, mấy người lính đang vác một cáng cứu thương chạy như bay đến, trên cáng có một người đang bụm mặt kêu thảm thiết, khách hành hương dọc theo đường đi cũng đều nhốn nháo tản ra hai bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp Tề Bán Nguyệt chậm rãi chạy đến, binh lính vội vã dừng bước, thở hổn hển đứng trước mặt Tề Bán Nguyệt, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trong số binh lính hoảng hốt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu đạo trưởng, van xin ngài, mau cứu lấy hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt nhanh chân bước tới bên cạnh cáng cứu thương, liếc mắt trông thấy binh lính đang che mặt gào khóc trên cáng, vết máu không ngừng chảy ra giữa hai tay, không dám nán lại liền lập tức sờ tay vào ngực, giữa hai ngón tay kẹp một tấm phù triện màu vàng, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuân Phong Hóa Vũ, sắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tấm phù triện màu vàng thoáng cái bốc cháy, hóa thành một luồng hoàng quang phủ lên trên mặt binh lính đang nằm trên cáng, tín đồ vây xung quanh quan sát cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, không hiếm khi trông thấy tình huống như vậy, bình thường mọi người bị bệnh hay bị thương đều đến đây xin giúp đỡ, các đạo trưởng cũng đọc một câu như vậy, dưới sự bao trùm của hoàng quang, thương thế hay ốm đau bệnh tật đều nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Xuân Phong Hóa Vũ phù biến thành hoàng quang, vòng quanh trên mặt binh lính, giống như nước đang gợn sóng, bỗng nhiên một luồng hắc quang chợt lóe lên, hoàng quang ầm một tiếng bị nổ nát vụn, điểm sáng tứ tán khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính kêu rên một tiếng đau đớm thảm thiết, thân thể đau đến nỗi vặn vẹo, binh lính mang cáng cứu thương nóng nảy nhìn Tề Bán Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt biến sắc, ngạc nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà lại không có tác dụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu nhìn về phía một binh lính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn ta sao lại bị thương? ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính kia phẫn hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là bị tướng quân đến từ Hoàng Đô đánh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt xoay người bước nhanh vào bên trong, binh lính vác cáng cứu thương vội vã chạy theo, những người vốn đang muốn hóng chuyện chỉ có thể tiếc nuối dừng bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hậu viện, mấy đạo sĩ đang nghiên cứu một tấm phù văn, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập thì quay đầu lại nhìn, nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết được đè nén, tất cả đều biến sắc đứng lên nghênh đón. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì xảy ra vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt vừa bước nhanh đi tới, vừa nghiêm trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người lính này bị thương, Xuân Phong Hóa Vũ phù không chữa trị được, sư phụ đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi gọi! ͏ ͏ ͏ ͏