Chương 195: Binh Lính Cầu Cứu
Một đạo sĩ còn trẻ tuổi ở bên cạnh nghiêng đầu, cuống quít chạy về phía xa xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, Bạch Vân tóc trắng phau đi theo đạo sĩ trẻ tuổi lướt qua, các đệ tử cùng khom người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến sư phu! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đang vác cáng cứu thương cũng đồng thanh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Bạch Vân quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó mong đợi nhìn Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tiến lên đứng ở bên cạnh cáng cứu thương, quan sát binh lính đang rên rỉ thảm thiết, theo dõi trong chốc lát rồi trầm ngâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cấm vệ tướng quân của Hoàng cung, Độc Giao thần thương La Xung. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh lính vác cáng cứu thương liên tục gật đầu, trông đợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai, chính là họ La, chúng ta đến thần miếu, đại thần quan cũng không có cách nào cả, quán chủ, ngài có thể cứu được hắn không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trên vết thương của hắn có sức mạnh của La Xung bám vào, ngưng tụ lại mà không tán, Khúc Trì đương nhiên không dám ra tay, cho dù có ra tay cũng chưa chắc có thể xua tan được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân giải thích nói rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt mở to hai mắt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sức mạnh không tiêu tan, cái tên La tướng quân gì gì đó chẳng phải là muốn hắn đau chết hay sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- La Xung khét tiếng xấu xa ở Hoàng Đô, danh hào của hắn ban đầu là Đằng Long thương La Xung, bị người ta truyền miệng đổi thành Độc Giao thần thương, chính là để ám chỉ lòng dạ độc ác của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính vác cáng cứu thương không nhịn được mà hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phải làm sao bây giờ? Quán chủ, ngài có biện pháp gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nở nụ cười, đưa ngón tay ra, kiếm nguyên sắc bén xoay vòng trên đầu ngón tay, tràn đầy Thục Sơn kiếm ý, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa tay ra đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đang nằm trên cáng cũng nghe thấy lời nói của Bạch Vân, trong lòng đầu tiên rét lạnh một trận, tuôn ra sự tuyệt vọng vô tận, giọng nói tiếp theo của Bạch Vân giống như một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lòng, binh lính trong lúc đang tuyệt vọng lại dâng lên một niềm hy vọng, đây là đạo quan, Bạch Vân quán chủ cũng sẽ không sợ cái tên tướng quân cấm quân kia đúng không? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Run rẩy đưa tay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay của Bạch Vân điểm xuống, kiếm nguyên hóa thành ánh sáng thâm nhập vào bên trong vết thương, tiếng nổ ầm một tiếng vang lên, huyết nhục bắn tung tóe. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đau đớn kêu gào thảm thương một tiếng, gân xanh nổi lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay của Bạch Vân vung lên một tiếng, thứ huyết nhục bắn tung tóe đều văng cả ra, không hề rớt xuống người dù chỉ một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lùi về phía sau vài bước, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, cho hắn dùng thêm một tấm Xuân Phong Hóa Vũ phù đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt tiến lên, lấy ra một tấm phù triện từ trong ngực ra rồi kẹp giữa hai ngón tay, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuân Phong Hóa Vũ, sắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tấm phù triện lập tức bốc cháy, hóa thành một luồng hoàng quang bao phủ khuôn mặt của binh lính, khuôn mặt rách nát dần khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu la đau đớn của binh lính dần biến mất, sờ sờ mặt của mình, ngạc nhiên trở mình đứng lên, bịch một tiếng quỳ xuống dưới mặt đất, dập đầu thùm thụp thùm thụp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay của Bạch Vân phất lên, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! Tránh để cho đầu bị thương rồi lại phải cần chúng ta chữa cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính cười hì hì, ngượng ngùng đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại bị thương? Sao La Xung lại phải đến An Khánh thành? ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính bị thương lập tức căm phẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ có chỗ không biết rồi, cách mỗi hai ba năm Hoàng Đô sẽ cử người đến đây để săn bắt tinh quái, nghe nói là bệ hạ chuẩn bị cho đại yến quần thần. Người tới đây năm nay chính là La Xung, phóng ngựa phi nước đại đến trước phủ thành chủ, ta muốn dắt ngựa cho hắn, thế là mặt mũi tối sầm, trong chốc lát trời đất quay cuồng, đau nhức truyền đến từ trên mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh lính bên cạnh không nhịn được lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là bị roi ngựa đánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân như có điều suy nghĩ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hóa ra là vì săn bắn mà đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoát tay áo rồi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu đã khỏi rồi, các ngươi đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ các binh lính cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ ơn quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nắm quyền bên ngực trái, cúi đầu cung kính hành lễ, sau đó lui ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi coi chừng đạo quan, vi sư đến Tam Thanh quan bái kiến quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Các đệ tử cung kính chắp tay hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới chân của Bạch Vân hiện lên một thanh trường kiếm, nâng hắn bay lên, phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Các binh lính bên kia đi ra khỏi hậu viện, binh lính bị thương trước đó đi ở phía trước, dẫn đường đi ra phía ngoài, ra khỏi đạo quan liền muốn xuống núi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh lính vác cáng cứu thương đột nhiên la lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính bị thương trước đó lập tức dừng chân, quay đầu nghi hoặc nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là ngươi muốn như vậy mà đi khỏi đây chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính vác cáng không vừa lòng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính bị thương trước đó ngờ vực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có việc gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏