Chương 212: Vì Đại Khánh?
Lục Xung ngồi trên phiến đá, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ hai người một đội, tản ra tứ phía tìm thôn làng bắt tế linh, bản tướng quân ở đây chờ các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả binh lính đồng thanh hét lớn, xoay người lên ngựa, cứ hai người một đội chạy ra tứ phía. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan cũng tự mình rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi ở lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan sửng sốt, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vào mùa đông rất khó gặp được ngày ấm áp, một ngôi làng nằm ở ven núi, từng nhà đều đi ra khỏi nhà, vui mừng hớn hở phơi nắng, trẻ con rượt đuổi nô đùa trong làng, người của đội săn bắt cũng khó được ra ngoài săn bắt, hai người đàn ông đang đấu vật trên quảng trường làng, những người đàn ông đứng xung quanh quảng trường, phất ra tiếng hò hét cổ vũ, tận hưởng mùa đông yên bình. ͏ ͏ ͏ ͏
Một con Cự Viên toàn thân đen thui lười biếng nằm trên tảng đá ở cổng làng, hai cô gái đang nhổ lông cho Cự Viên, bắt rận cho nó, một khung cảnh mùa đông thật dễ chịu và yên bình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lộc cộc, lộc cộc! Một trận tiếng vó ngựa dày đặc từ trong rừng truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần, Cự Viên đột nhiên đứng lên, ánh mắt tràn đầy linh tính cảnh giác nhìn về phía khu rừng trước mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai thớt hắc mã thần tuấn nhảy cao năm mét, lao như bay ra khỏi khu rừng, hai kỵ sĩ mặc áo giáp đỏ ngồi trên lưng ngựa, áo choàng tung bay lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xẹt! ͏ ͏ ͏ ͏
Một bóng đen vụt qua không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
Máu tươi từ trên ngực Cự Viên bắn ra, phun khắp người cô gái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Grao! ͏ ͏ ͏ ͏
Cự Viên gầm lên một tiếng vô lực đau đớn, ngã xuống đất vang lên một tiếng “rầm”, trên ngực bị một cây trường thương màu đen cắm vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Một kỵ binh phóng ngựa tiến tới, giơ tay tóm lấy Cự Viên, dùng lực nhấc lên phóng ngựa đi về phía xa, hai kỵ sĩ biến mất vào trong rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tiếng hét thảm thiết phá tan sự yên tĩnh của sơn thôn, tất cả thôn dân nghe thấy tiếng động đều chạy ra ngoài, nhìn thấy hai cô gái người đầy máu, và vũng máu lớn dưới đất đều kinh hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng một người đàn ông lóe lên dự cảm không lành, vội vàng bước tới cầm lấy tay một cô gái đang sợ hãi, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hoa, tế linh đâu? Tế linh đang ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hoa ngây người lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh đã chết rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông cầm tay cô gái, vô lực buông ra, bàn tay đầy máu của cô gái buông xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông nhìn núi rừng ở phía xa, một cỗ hắc ám nảy lên trong lòng, tuyệt vọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xong rồi! Thôn làng của chúng ta xong đời, không có tế linh chúng ta trải qua mùa đông này như thế nào đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả dân làng nhất thời xôn xao bất an, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ, tế linh là vật bảo chứng cho thôn làng có được chỗ đứng vững chắc nơi núi rừng, đặc biệt là núi rừng vào mùa đông luôn thiếu lương thực, không có sự bảo vệ của tế linh, dã thú sẽ điên cuồng tấn công thôn làng, tàn sát thôn dân. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên bờ hồ, linh thú không ngừng được đưa đến, có Cự Viên, Kin Điêu, hổ, lợn rừng, thậm chí còn có các động vật có độc như rết, bọ cạp... ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung ngồi trên tảng đá, xoay chuyển cây trường thương, mùi cá đầu hổ trên cây thương đã được nướng tỏa ra. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có tế linh ở đây, nhiệm vụ năm nay của chúng ta có thể dễ dàng hoàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng sơn dân cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, họ cũng là dân của Khánh Quốc chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung liếc nhìn viên phó tướng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết ngươi xuất thân là sơn dân, ở trong núi có được cơ hội cuối cùng mới trở thành phó tướng cấm quân, nhưng ngươi phải hiểu rằng từ trước đến nay Từ Bất Chưởng Binh, vì nhiệm vụ đừng nói tàn sát mấy sơn dân, cho dù là ngươi ta cũng có thể hi sinh. Mọi thứ đều là vì Đại Khánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mọi thứ đều là vì Đại Khánh! ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi trưa, cấm quân đưa một số lượng lớn tế linh đã săn được vui vẻ trở về An Khánh thành, cứ tiếp tục như vậy nếu không mất bao lâu, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn trưa cấm quân đổi hướng khác tiếp tục vào sơn mạch để săn bắt tế linh. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân càn quét xung quanh, bất cứ nơi nào họ đi qua tế linh đều ngã xuống, không ngừng la hét, huyết sắc trải khắp sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Gần tối ngày sau, ánh hoàng hôn buông xuống trên Bạch Gia thôn, Bạch Hiểu Thuần ngồi đung đưa chân trên cành cây của cây đại thụ ở cổng làng, cười ha ha nhìn hai người đàn ông bên dưới đang vật tay, thỉnh thoảng ném một viên đan dược vào miệng mình, nhai giống như nhai kẹo rồi nuốt xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch Trư nằm bên ngoài đám người, lười biếng ngáp dài, Bạch Hồ từ phía xa chạy tới, nhảy vài cái lên người Đại Bạch Trư, móng vuốt cọ vào bụng Đại Bạch Trư, để lại mấy vết cào màu đen, Đại Bạch Trư đảo mắt không nói nên lời. ͏ ͏ ͏ ͏