Chương 211: Tham Gia Niên Tế
Thanh Phong nhìn về phía Minh Vi Thương, sau đó nhìn Thái Dương hoa trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bá phụ đã muốn con đi, vậy thì con sẽ đi, vì Minh Nguyệt mà xông vào khói lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lập tức cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bá phụ, có thể cho con bông hoa này trước không? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương vung tay, Thanh Phong hét lên một tiếng, liền cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên tay truyền đến, cánh tay đột nhiên hướng lên trên, Thái Dương hoa lập tức thoát ra, lơ lửng trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong định thần lại, u oán nhìn Minh Vi Thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ ngày mai, ngươi phải tu luyện trong căn phòng này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong trả lời, sau đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bá phụ, con có thể trở về chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương gật đầu, Thanh Phong chắp tay trước ngực, cung kính đi ra khỏi phòng, xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Thanh Phong trở về phòng mình thì chỉ nhìn thấy Minh Nguyệt đang thu dọn quần áo trên giường. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhún vai, chán nản từ bên ngoài đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của cô ấy tràn đầy ý cười, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, sao thế? Sao lại làm ra vẻ sắp chết vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong yếu ớt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có khả năng thật sự sắp chết a? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Thanh Phong đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân của ngươi muốn ta tham gia lễ hội cuối năm, còn muốn ta tham gia niên tế của tổng bộ thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt khẽ mở miệng, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại có chuyện như vậy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, ta muốn nói với phụ thân, tuyệt đối không thể bắt ngươi tham gia niên tế được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vội vàng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ đã! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt dừng chân lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cẩn thận hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất nguy hiểm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối với ngươi mà nói chắc chắn vô cùng nguy hiểm, khi ta ở chỗ sư phụ học tập đã từng xem niên tế, những người sống sót trong mỗi lần niên tế ngay cả một nửa cũng không còn, ngươi vào đó tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, không được, ta phải đi tìm phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, quay người chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với hắn rất nguy hiểm sao? Mặc dù biết nàng lo lắng cho hắn, nhưng sao lại có chút chạnh lòng? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lấy từ trong ngực ra một tấm phù chỉ, vùi sự ân oán với tấm phù chỉ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài hại con rồi! Sau khi đồ nhi chết, ngài thu nhận một đồ đệ khác đi! Đừng quá nhớ con, mặc dù muốn tìm được một đồ đệ xinh đẹp như con rất khó, nhưng cứ tạm dùng đi! Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một con Phi Hạc nhỏ từ trong tấm phù chỉ bay ra, vỗ cánh bay ra ngoài, trong nháy mắt liền biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, Phi Hạc bay trở lại, giọng Bạch Vân từ bên trong vọng ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi sư đã thu nhận mấy chục đồ đệ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong: “...” Thế giới quả nhiên đầy sự lạnh nhạt, nhân gian không đáng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng ngày hôm sau, thành trì vẫn chìm trong màn đêm mờ ảo, La tướng quân mặc trường bào màu đen, đã đưa cấm quân mặc áo giáp cưỡi hắc mã đi ra ngoài thành, binh lính bảo vệ vội vàng mở cổng thành, ánh mắt sùng bái nhìn cấm quân tiến vào trong Thương Man sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi vào sơn mạch, phó quan vẫn không nhịn được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, chúng ta thật sự phải săn đi bắt tế linh sao? Như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn với những sơn dân đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là sơn dân quan trọng hay bệ hạ quan trọng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan buột miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đừng nói nhiều nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Haizz! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Làng mạc sơn dân hầu hết ở bên ngoài sơn mạch, nên đoàn người không đi vào quá sâu, đến một cái hồ La Xung xoay người xuống ngựa, những binh lính còn lại cũng xuống ngựa theo, chỉnh tề trang nghiêm đứng phía sau La Xung. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bước tới cái hồ nhìn xung quanh, mắt đột nhiên nheo lại, trường thương trong tay bắn ra, mũi thương bắn ra như xà, một tiếng “ầm” vang lên, hồ nổ tung bắn ra bọt nước, một cỗ huyết hoa từ đáy hồ dâng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan nhấc chân nhảy lên, nhảy vào trong hồ, lặn xuống phía dưới như người cá, một lúc sau phó quan cầm Đằng Long thương nổi lên, trên cây trường thương có xâu một con cá đầu hổ khổng lồ dài ba mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay phó quan vỗ mặt nước một cái, bọt nước văng ra tứ phía, mượn lực phản chấn cả người bay lên cao, đáp xuống bờ hồ, hai tay cầm cây trường thương kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thương pháp của Tướng quân thực quá đỉnh! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cầm lấy cây trường thương, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gom củi đốt lửa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có vài tên lính chạy ra ngoài, một lát sau mỗi người cầm một bó củi khô, chất lại thành một đống. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên lính nhặt một số củi khô, thuần thục đốt lửa, còn có một tên lính khác cầm một tảng đá sạch tới, đặt trước đống lửa để chắn gió. ͏ ͏ ͏ ͏