Chương 226: Hiểu Thuần Tức Giận
Cây cối ở xa xa vặn vẹo một hồi, Bạch Hiểu Thuần từ trong đó đi ra, nhìn La Xung mà rầu rĩ, hình như gã hơi lợi hại! Hay là bảo sư huynh hay sư đệ tới đây xử gã? Ngộ nhỡ hắn bị thương thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cũng chầm chậm quay người nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này là nguyên kỹ gì? Sao ta chưa từng nghe qua? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần phun tào theo bản năng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này gọi là pháp thuật, đồ ngu! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên trán La Xung nổi mấy cái gân xanh, nếu không phải đuổi không kịp, thật sự rất muốn rút gân lột da của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh chiến đấu ở đây rất lớn, đã kinh động đến dân ở trong thôn, đội trưởng đội đi săn dẫn theo đội săn dè dặt đến đây dò xét. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bỗng nhiên lao đến chỗ Bạch Hiểu Thuần, thân ảnh Bạch Hiểu Thuần loé lên rồi biến mất, La Xung lại đuổi theo, Bạch Hiểu Thuần lại tránh... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát, La Xung và Bạch Hiểu Thuần dừng lại đứng cách nhau nghìn mét. Trong chốc lát, trên chiến trường lại khôi phục sự yên tĩnh, La Xung không bắt được Bạch Hiểu Thuần, có vẻ Bạch Hiểu Thuần cũng không đánh thắng được La Xung, một đám cấm quân bị liên lụy rên rỉ, đỡ lấy nhau đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung buông trường thương xuống, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu huynh đệ, ngươi rất giỏi. Ta tự giới thiệu một chút, ta là La Xung, tướng quân cấm quân Khánh quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh cây đại thụ không thèm để ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã nói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt La Xung lộ vẻ tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi là khảo nghiệm mà bổn tướng quân dành cho ngươi, chúc mừng ngươi đã thông qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khảo nghiệm? Khảo nghiệm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương kim bệ hạ hùng tài đại lược, yêu quý nhân tài. Nghe nói ở Thương Man sơn mạch có một tiểu anh hùng có sở trường dùng Đinh Ba, oai hùng phi phàm. Bệ hạ sinh lòng yêu tài, đặc biệt lệnh cho bản tướng đến đây nghiệm chứng, vừa nãy là màn thăm dò của bản tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chợt bừng tỉnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoá ra là muốn thăm dò bản lĩnh của ta, hôm qua công kích tọa kỵ của ta cũng là thăm dò đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! Biểu hiện của tiểu huynh đệ rất tốt, đến đế đô nhất định có thể nhận được sự trọng dụng của bệ hạ, thăng quan tiến chức là chuyện trong tầm tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có phải ngươi cho rằng ta còn nhỏ nên rất ngốc không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần xem thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười trên mặt La Xung cứng đờ, bầu không khí lại bị đông cứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ đằng xa mơ hồ truyền đến từng tiếng bước chân lít nha lít nhít, tuy chủ nhân của tiếng bước chân đã cố gắng che giấu nhưng cũng không thể lừa được tai mắt của chúng tu luyện giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Bạch Hiểu Thuần chợt động, hình như hướng này là hướng của thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt của La Xung cũng khẽ động, nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần cười ha ha: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản tướng quân nhớ không lầm thì ngươi có một cái thôn đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vẫn không trả lời, Triệu Vĩnh Quân chỉ ngón tay về một hướng, lập tức kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, thôn của bọn họ ở ngay hướng kia. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nở nụ cười nắm chắc phần thắng, cười lạnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Toàn quân tiến lên, đồ thôn! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả cấm quân lập tức xoay mình leo lên ngựa quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Bạch Hiểu Thuần loé lên xuất hiện trước đám cấm quân, ngăn cản đường đi, tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi dám! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cũng phi lên ngựa, nhìn Bạch Hiểu Thuần bằng ánh mắt lạnh lùng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi giao kỳ ngộ mà ngươi đạt được ra đây, nếu không bản tướng quân sẽ hạ lệnh giết hết cả thôn, một người cũng không bỏ sót. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Bạch Hiểu Thuần hiện lên sự khổ não: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao? Vì sao nhất định phải ép ta? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nở nụ cười đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nỉ non: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng là ta không muốn đánh nhau a! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay chợt nhấc lên, một viên đan hoàn thông thường bay ra như một loại ám khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh lén? La Xung chĩa trường thương ra ngoài, mũi thương đâm trúng viên đan hoàn một cách chính xác, bộp! Viên đan hoàn vỡ vụn, một cỗ khí tử hắc sắc dày đặc tuôn ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng tử La Xung co rút, vô thức ngừng thở, một mùi hôi thối xộc thẳng lên não, thối đến mức não truyền tới từng cơn đau nhói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Oẹ... ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cúi đầu nôn mửa, ói lên ói xuống, tọa kỵ hắc mã cũng khuỵu gối xuống đất, con mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
“Bịch bịch bịch!” m thanh hắc mã ngã xuống liên tục vang lên, sau đó bên trong truyền ra từng đợt nôn mửa, âm thanh ho khan thậm chí còn có tiếng khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi viên đan hoàn kia bị vỡ tan, Bạch Hiểu Thuần đã lập tức thi triển Mộc Độn chi pháp, loé lên rồi biến mất tại chỗ, xuất hiện ở nơi cách đó hơn ngàn mét, đây là khoảng cách xa nhất mà hắn có thể chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía xa, có thể mơ hồ nhìn thấy người của Bạch gia thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần quay đầu lo lắng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi mau! ͏ ͏ ͏ ͏
Người của Bạch gia thôn vừa tới sững sờ, lập tức quyết định xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thối quá! ͏ ͏ ͏ ͏
- A! Ta phải giết ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏