Chương 238: Trước Đại Bỉ
Khánh Đế vẫn luôn để ý đến Tam Thanh quan, lần trước Lý Bình An dùng Tử Thanh song kiếm chém thánh chỉ của hắn, Khánh Đế lập tức phái thám tử đi đến An Khánh thành tìm hiểu tin tức về Tam Thanh quan, đáng tiếc chỉ thăm dò được một ít tin tức, dường như Tam Thanh quan là nơi bỗng dưng xuất hiện, Quán chủ của Tam Thanh quan cũng thần bí dị thường, xem ra hiện nay những kẻ này đều lười biếng, chuyện đám người La Xung đi vào Thương Man sơn mạch là đại sự mà không hồi báo, đều là lũ phế vật! ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế nhìn Viên Phần rồi khoát tay áo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lui xuống đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tứ, ngươi thấy chuyện này thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công đứng trong góc nhỏ hơi khom lưng, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- La Xung đáng chết, thưa bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế quay đầu lại, hơi híp mắt nhìn Hồng công công nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cũng cho rằng Tam Thanh quan nên giết La Xung? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công lại khom lưng xuống cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là con chó của bệ hạ, mà con chó không nghe lời chủ thì có thể tùy tiện giết chết, nhưng mà người ngoài không có tư cách đụng đến con chó của bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế bật cười rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu có người dám đụng đến con chó của trẫm thì phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công khiêm nhường đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì hắn cũng đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cảm thấy thực lực của Quán chủ Tam Thanh quan như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ là cảnh giới Ngũ giai, thấp hơn Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, Ngũ giai! ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đi tới ngọa sạp và ngồi xuống, nằm nghiêng người cầm lấy tấu chương vừa xem vừa tùy tiện nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tứ, hạ chỉ phế bỏ chức Thành chủ An Khánh thành, sau này sẽ do Thường Dương đảm nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cung kính nhận lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nữa, nghe nói Đan Thanh có một loại hỏa diễm kỳ dị. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công kính cẩn đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Hải diễm, đó là một loại hỏa diễm được sinh ra dưới đáy biển, một khi đốt nó lên thì không thể dập tắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế khẽ đáp lại, giống như đang tự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thám tử mật báo, Thanh Hải diễm của chúng ta bị trộm mất, ngươi đi điều tra tất cả đi, không thể để Thanh Hải diễm tạo thành tai họa cho Khánh quốc được. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Hồng công công khẽ động, cung kính nhận lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài đã rõ, lập tức đi điều tra. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh đế khoát tay áo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công rời khỏi đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Hồng công công rời khỏi đại điện, Khánh Đế buông tấu chương trong tay xuống, ngón tay gõ cộc cộc cộc lên mặt bàn, ánh mắt thâm thúy khẽ lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan, Tam Thanh quan, đây là lần thứ hai khiêu chiến đến quyền uy của trẫm, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Khánh Đế ánh lên một tia tàn khốc, Khánh quốc này tuyệt đối không thể có điều gì bất ổn được. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ở một nơi khác, tại ngọn tháp cao chót vót của Thánh Đường ở Khánh quốc, Thanh Phong ngồi xếp bằng dưới Thái Dương hoa mà tu luyện Quang Minh nguyên khí, mắt thường cũng có thể thấy quang mang đang tràn vào trong cơ thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một lúc sau, Thanh Phong há miệng phun ra một luồng quang mang, sau đó chống hai tay xuống đất lấy đà bật dậy, lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau Tam giai thì rất khó tiến bộ trong thời gian ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại đắc ý nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta ở cái tuổi này mà đạt được Tam giai cũng coi như là thiên tài tuyệt thế rồi! Thực ra cũng không kém hơn Minh Nguyệt bao nhiêu, nàng cùng lắm là hơn ta một giai thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi đến trước cửa chính, tự tay đẩy cánh cửa nặng nề, hào quang mênh mông lập tức tràn ra ngoài, Thanh Phong ở giữa hào quang giống như thần tử đi bước ra khỏi căn phòng, sau đó đóng cửa, quầng hào quang kia lập tức bị chặn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong rời khỏi Điện Vũ, đi xuống dưới, lúc đi tới hành lang đột nhiên sững lại, bởi vì hắn thấy được phía trước có mấy hắc y nhân đang đi tới, trên người đều mang theo luồng nguyên khí không ổn định, dẫn đầu là Ti tọa của Tài Quyết ti Chung Đoạn Nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận tiến lại gần, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong điệt nhi, trở lại Thánh Đường có cảm giác thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Thanh Phong không có vẻ gì là thay đổi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền Chung Ti tọa mong nhớ, ta rất khỏe! ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận đứng trước mặt Thanh Phong tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khỏe là được, đáng tiếc Bạch huynh không cùng trở về, nếu như cũng quay về thì mới có thể gọi là tất cả cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười lạnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ ta trở về, thì chưa chắc Ti tọa sẽ vui vẻ. Chỉ sợ là đến đêm cũng không thể chợp mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu điệt thật biết nói đùa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó đổi đề tài, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói tiểu điệt muốn tham gia đại bỉ cuối năm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận quay đầu nhìn mấy người thanh niên phía sau, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến lúc đại bỉ tất cả nhớ chú ý một chút, Bạch Phong điệt nhi da mỏng thịt mềm, đừng thương tổn đến hắn, nếu không... Sẽ rất khó coi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một số hắc bào thanh niên nén tiếng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ. ͏ ͏ ͏ ͏