Chương 240: Niệm Ngọc Hoàng Kinh
Thanh Phong lặng im không nói nên lời trong giây lát. Nghe thấy lời này sao lại đả thương người đến vậy cơ chứ? Ta có tệ hại đến cỡ đó không? Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại thì dường như hắn thật sự đánh không lại người của Tài Quyết ti, hắn bèn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt, ta cần sự giúp đỡ của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Minh Nguyệt sáng ngời, lập tức đứng dậy tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ta sẽ đi đánh cho bọn chúng thành những kẻ tàn tật luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong kéo Minh Nguyệt lại khuyên can: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, chúng ta phải công bằng và công chính. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt không biết làm gì bèn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phải làm thế nào ta mới có thể giúp được ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ho khan nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Để đảm bảo cho sự an toàn của ta, làm phiền ngươi đi đến Tam Thanh quan một chuyến rồi mang chút đồ về đây giúp ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt gật đầu đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong những ngày tiếp theo, lần lượt các phân đường chủ của các thành trì đều mang theo thành viên bắt đầu tụ tập về phía hoàng đô của Khánh quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãi cho đến năm ngày sau, một đám mây đen nghìn nghịt kéo đến che kín cả bầu trời, cảm giác như sắp sửa có mưa tuyết rơi xuống, người đi trên đường phố cũng dần thưa thớt. Thế nhưng ở phía trước toà tháp cao của Tổng đường Khánh quốc có đến hơn vạn đệ tử của Thánh Đường đang đứng thẳng một cách chỉnh tề, Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng đang đứng ở trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Vù vù... Nguyên khí trên không trung biến động, quang ảnh phía trên tòa tháp cao vặn vẹo chiếu ra một cái Thần điện. Sau đó, thân ảnh to lớn của Minh Vi Thương bước ra từ trong Thần điện, phía sau là hai cự nhân, một là Chung Đoạn Nhận với một thân hắc y, ngoài ra còn có một Đại chủ giáo mới nhậm chức với một thân bạch y. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn vạn đệ tử của Thánh Đường ở phía dưới đồng loạt quỳ xuống và đồng thanh hô to lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tham kiến Quang Thần Đại Ngôn Nhân, Thánh Đường chi chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương đưa hai tay đan chéo ở trước ngực, hơi khom lưng xuống rồi giọng nói lớn truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tán dương vô lượng Quang Thần! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tán dương vô lượng Quang Thần! ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn vạn đệ tử phía dưới đồng loạt đáp lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương đứng thẳng người lên, hơn vạn đệ tử đang quỳ phía dưới cũng đứng lên theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương ngẩng đầu nhìn bầu trời đang cuồn cuộn mây đen, nâng quyền trượng trong tay lên rồi chống xuống mặt đất, tiếng đông... Đông... Vang vọng khắp hoàng đô, sau đó một cột sáng rực phát ra từ trên cây quyền trượng chiếu thẳng lên trời, bên trong mây đen bỗng khuếch tán ra và tạo thành một kỳ cảnh, đó chính là cảnh tượng ánh sáng thôn phệ mây đen. Hào quang của ánh mặt trời chiếu thẳng xuống bao quanh trên người Minh Vi Thương từ lỗ hổng bên trong mây đen, theo ánh sáng không ngừng thôn phệ mặt trời, quang mang rải khắp toàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả các tín đồ của Thánh Đường trong thành đều ra khỏi nhà, quỳ trên mặt đất hô vang: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tán dương vô lượng Quang Thần! Quang Thần vô lượng, Thiên Địa trường tồn... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng hô hoán chấn động cả toàn bộ kinh đô. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hoàng cung, Khánh Đế đang đứng trên lầu cao nghe được những lời ca tụng kia truyền đến bên tai, sắc mặt dần trở nên khó coi, Thánh Đường Minh Vi Thương! ͏ ͏ ͏ ͏
Mây đen tan biến, mặt trời treo lơ lửng trên không trung, tiếng hò reo bên ngoài cũng chậm rãi dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương dẫn theo Ti tọa của Quyết Tài ti và Đại chủ giáo rồi xoay người đi về phía Thần điện, sau khi đi vào trong Thần điện liền quỳ xuống dưới tượng thần khổng lồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đệ tử của Thánh Đường phía dưới tháp cao cũng bắt đầu nhao nhao quỳ xuống, tiếng tụng kinh lễ tán khí thế vang lên trong Thánh Đường càng lúc càng lan truyền ra khắp hoàng đô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuở ban đầu, bóng tối bao phủ thế giới, bóng tối sinh sôi nảy nở ở khắp các xó xỉnh, vạn vật rơi vào trầm luân, Quang Thần đã hành tẩu tới đây từ thuở ban sơ và đã mang đến mặt trời, mang đến ánh sáng, mang đến niềm vui cùng với sự hân hoan, mang đến sự cứu rỗi và trừng phạt... ͏ ͏ ͏ ͏
Có vô số tín đồ trong hoàng thành cũng bắt đầu quỳ xuống, thành kính tụng niệm theo tiếng tán dương vang vọng ra từ hoàng đô. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám người đang quỳ bên dưới Thánh Đường, Thanh Phong cũng quỳ trên mặt đất lẩm bà lẩm bẩm niệm theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang niệm cái gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong liếc nhìn Minh Nguyệt rồi truyền âm: ͏ ͏ ͏ ͏
“Ngọc Hoàng Kinh.” ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt kinh hãi truyền âm lại: ͏ ͏ ͏ ͏
“Vậy mà ngươi lại dám niệm kinh văn của Tam Thanh quan ở Thánh Đường, ngươi không sợ Quang Thần trách tội sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tiếp tục truyền âm: ͏ ͏ ͏ ͏
“Không sao đâu, có bao nhiêu người đang niệm kinh như vậy mà! Thiếu đi một mình ta sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đâu, Quang Thần cũng sẽ không chú ý tới đâu. Nhưng tín đồ của Tam Thanh quan quá ít! Tam Thanh đạo tổ mà nhìn thấy ta thành kính như vậy nhất định sẽ ban phước cho ta đạt được đại thắng lợi!” ͏ ͏ ͏ ͏