Chương 251: Đại Sát Khí Xuất Thủ
Thanh Phong thở dài một hơi, dựa theo lời dặn dò của Bạch Hiểu Thuần, đầu tiên là kích hoạt hai cái Thuần Hương phù, cuốn thành ống cắm ở trong lỗ mũi, sau đó lại dán Cách Tuyệt phù lên trên người, Bình Tế phù, Ẩn Thân Phù, Tinh Lọc phù, Giải Độc phù, cùng với các loại phù phòng ngự khác, khoác áo ngũ sắc từ lầu hai bay xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Không Huyền híp mắt nhìn ánh sáng các màu trên người của Thanh Phong, âm thầm tính toán mấy kiếm của mình có thể chém tan toàn bộ phòng ngự của Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt cũng lo lắng nhìn Thanh Phong, cảnh giới của Liễu Không Huyền ở tổng bộ Thánh Sơn cũng coi như là tư chất thượng đẳng, cái gọi là tất sát kỹ do tiểu thí hài kia lén lút cấp cho thật sự có tác dụng hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại chủ giáo nhìn Liễu Không Huyền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất cả đều là đệ tử của Thánh Đường, tắm rửa vinh quang của Quang Thần, lúc ra tay phải có chừng mực. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong, Liễu Không Huyền đồng thời khom lưng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại chủ giáo vươn tay lên trên, một tầng tráo phòng ngự không màu bao phủ toàn bộ lôi đài, nhẹ nhàng thối lui đến góc bên trong, chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt đầu đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Liễu Không Huyền lạnh lùng, trong nháy mắt bóng dáng lao về phía Thanh Phong, nhanh như tia chớp. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi tay của Thanh Phong chậm rãi huy động, một dòng khí Thái Cực Đồ xoay tròn quanh thân, trong nháy mắt Liễu Không Huyền tiến vào khu vực khí lưu, thân ảnh trì trệ, một đạo ngân quang xẹt qua không trung, một tiếng phịch vang lên, khí lưu Thái Cực Đồ bị một kiếm cắt ra, khí thể tản ra bốn phía. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi khí lưu bị chém tan, Thanh Phong bỗng nhiên bay ra, quát lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem ám khí! ͏ ͏ ͏ ͏
Một viên đạn bắn ra khỏi tay hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Liễu Không Huyền ngưng tụ, nghiêng người né tránh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, ám khí cũng ném không chính xác, quả nhiên là phế vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Phanh, một tiếng nổ vang lên sau lưng Liễu Không Huyền, trong phút chốc một mùi tanh tưởi xông thẳng trong óc, suy nghĩ trong nháy mắt trống rỗng, đầu váng mắt hoa, trường kiếm ‘đang’ một tiếng chống trên mặt đất, rống giận kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đê tiện, ngươi ném độc dược. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khói đen cuồn cuộn bao phủ toàn bộ lôi đài, giống như một quả trứng vịt màu đen, sắc mặt của Đại chủ giáo biến sắc, hơi thở lập tức ngưng trệ, nhưng đầu óc vẫn cảm giác như phình to ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đứng ở bên trong khói đen cuồn cuộn, bị sặc đến mức liên tục ho khan hai tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- A. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Không Huyền hét lên một tiếng đau đớn, một kiếm lần theo tiếng ho của Thanh Phong chém tới, kiếm khí xẹt qua khí thể hắc tử sắc, xẹt qua chỗ cách người Thanh Phong một mét, đánh lên trên phòng ngự tráo, một tiếng bịch vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không bị chém trúng, nhưng cũng dọa cho Thanh Phong nhảy dựng, vậy mà còn có sức phản kháng, đan hoàn còn lại trong tay đồng thời tung ra, phanh phanh phanh, vài cỗ yên vụ hắc tử sắc lại bốc lên một lần nữa, còn có khí thể hồng sắc, lục sắc, các loại khí thể quỷ dị bốc lên, đồng thời còn có sấm sét ầm ầm, cuồng phong thổi quét qua những thứ ở bên trong tráo phòng ngự, vài loại khí thể dung hợp, bốc hơi ở bên trong sấm sét, khiến hương vị càng trở nên đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khán giả phía dưới lập tức xao động. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi nghe thấy không? Vừa rồi Liễu Không Huyền kêu Bạch Phong phóng độc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở đại bỉ phóng độc, không phải hắn bị thiểu năng trí tuệ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn độc khí nồng đậm như vậy, nếu gỡ bỏ phòng ngự, chẳng phải là sẽ lan ra toàn bộ Thánh Đường? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ sợ lan đến cả hoàng đô. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tầng cao nhất của tòa tháp bạch sắc, Chung Đoạn Nhận tiến lên một bước theo bản năng, lo lắng nhìn phía dưới, cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ, loại tình huống này mà ngài cũng mặc kệ sao? Hắn phóng độc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Minh Vi Thương cũng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu tử thúi này thành thật bị đánh một đòn nhận thua không phải là được rồi sao? Cần gì phải làm những việc đường ngang ngõ tắt này làm cái gì? Ngoài mặt lại nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây không phải là độc. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận chỉ vào khói đen phía dưới đang cuồn cuộn trong tráo phòng ngự cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải độc thì là cái gì? Vừa rồi Liễu Không Huyền đã kêu là chính hắn phóng độc. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chỉ là một loại yên vụ bình thường mà thôi, sáng tạo hoàn cảnh chiến đấu có lợi cho chính mình, nếu thật sự là khói độc, Đại chủ giáo đã hành động từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không nhịn được nữa, Tịnh Hóa chi quang! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong tráo phòng ngự phía dưới truyền ra tiếng kêu to của Đại chủ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong làn khói đen dày đặc, vài đạo bạch quang lóe lên rồi ngay sau đó biến mất, yên vụ hắc tử sắc cũng biến mất mà không có dấu hiệu nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đỉnh tháp, Minh Vi Thương: “...” Trong lòng không nói nên lời, cái vả mặt này có phải tới quá nhanh hay không, trong lòng lập tức thầm mắng, chẳng lẽ tên hỗn tiểu tử Bạch Phong kia thật sự phóng độc? Có vẻ hắn thật sự có thể làm ra loại việc này. ͏ ͏ ͏ ͏