Dị Thế Đạo Môn

Chương 252: Thánh Đường Thối Um

Chương 252: Thánh Đường Thối Um
Phía dưới, người xem càng trở nên hoảng loạn, trên người bọn họ đều được bao phủ bởi một tầng bạch quang ngăn cách, bạch quang thánh khiết nối thành một mảnh, cho dù ở ban ngày trời nắng cũng có thể dễ dàng thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tráo phòng ngự lóe lên một chút, trong nháy mắt biến mất, oanh, khí thể hắc tử sắc mạnh mẽ bùng nổ, quét ra xung quanh, Đại chủ giáo chật vật lao ra từ bên trong khí thể tử sắc, vẻ mặt trắng bệch bay vút ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ọe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ọe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ọe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ. ͏ ͏ ͏ ͏
- A, ta sắp chết! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới sự bao trùm của khí thể hắc tử sắc, sắc mặt của đám đệ tử Thánh Đường trắng bệch, khom lưng nôn thốc nôn tháo, thậm chí một vài đệ tử có tu vi thấp còn bị sặc liên tục ho khan, hai mắt trợn tròn ngất xỉu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới đại loạn trong nháy mắt, dưới sự bao phủ của khói đen, có vài đệ tử hốt hoảng trốn ra ngoài, có vài đệ tử cả người run lên, quỳ trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, còn có người loạng choạng nghiêng ngả, không phân biệt được đông tây nam bắc. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tầng cao nhất, Chung Đoạn Nhận giận dữ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ, cái này không phải là phóng độc sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương không phản bác được, khịt khịt mũi thì một mùi hôi thối gay mũi bay thẳng vào đầu nên nín thở lại trong vô thức, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi cứu người trước, chuyện của Bạch Phong sẽ xử lý sau. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận hung tợn đáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người Minh Vi Thương, Chung Đoạn Nhận lập tức lao xuống bên dưới, mấy ngàn đệ tử ở dưới đã lâm vào hôn mê, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! ͏ ͏ ͏ ͏
Chỗ cao nhất trong hoàng cung, Khánh Đế hất áo lên rồi ngồi ở trên tầng cao nhất ăn cơm uống rượu, nhìn thấy khói đen bay lên cuồn cuộn ở phía Thánh đường thì bỗng ngây người, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh Đường đang bị cháy sao? Tiểu Tứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Một thái giám hầu hạ bên cạnh vội tiến lên hai bước, quỳ gối nói một cách cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi bẩm bệ hạ, Hồng công công đã ra ngoài truy xét vụ án, tiện đường đến An Khánh thành truyền chỉ, không có ở trong hoàng cung. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế giật mình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem trí nhớ của ta này! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đến Thánh Đường xem là ai phóng hoả, thiêu chết bao nhiêu người. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái giám cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng dậy lui ra khỏi đại điện rồi quay người nhanh chóng chạy xuống lầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế gắp một miếng thịt dị thú lên, nhai nhai hai cái rồi nhíu mày: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thịt này lại thối như thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Hít hít mũi mấy cái, vô thức nhìn về phía Thánh đường, không phải là thịt thối mà trong gió có mang theo mùi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đứng dậy, xoay người đi vào trong cung điện, hai thái giám hầu hạ và cung nữ vội vàng đuổi theo, một đường đi thẳng xuống lầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó ở Thánh Đường, liên tiếp từng tên đệ tử bị sặc và không ngừng ho khan, hoa mắt chóng mặt vô lực ngã xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, Thanh Phong, ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt dùng tu vi mạnh mẽ mà bao lấy toàn thân, khẩn trương bay nhanh lên trên lôi đài, cố nhịn mùi hôi mà hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong ngươi ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta... Ta ở đây... Oẹ... ͏ ͏ ͏ ͏
Một âm thanh yếu ớt vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt vội vàng tìm kiếm theo hướng giọng nói của Thanh Phong, trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh Thanh Phong cách đó vài trăm thước. Lúc này hắn đang nằm trên đất, toàn thân run lên, hai mắt trợn trắng nhìn thẳng, có vẻ như là không còn sống nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, cuống quýt ôm lấy Thanh Phong hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong khép mắt, đáp một cách vô lực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, chỉ là đầu não bị trướng, ngột ngạt khó thở, toàn thân vô lực, không khống chế được nguyên khí, từ trong ra ngoài đều tản ra mùi thối, còn lại đều ổn. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt dừng lại, thở một một hơi nhẹ nhõm trong lòng, còn da thì hẳn là không sao, thế là vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giải dược đâu? Giải dược ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nằm trong lòng Minh Nguyệt, không có sức mà đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giải dược gì? Cái này cũng không phải là độc thì giải dược ở đâu ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt hung hăng trừng mắt với Thanh Phong, một tay ôm lấy hắn rồi quay người muốn bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi đã... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vội kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt nhịn không được mà hỏi đầy bất mãn bực bội: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại gì nữa? Nơi này rất thối, vô cùng khó ngửi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nâng tay run rẩy lên chỉ về đằng trước nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa y theo, ta còn thanh tỉnh là ta đã thắng, vị cha vợ kia của ta không thể không tính toán nợ nần. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt do dự một chút, thân ảnh lướt đi xuyên qua làn khí hắc tử sắc để đến bên người Liễu Không Huyền, đúng là y đã bất tỉnh, nằm sấp trên lôi đài không rõ sống chết, trường kiếm quý như sinh mệnh cũng bị ném sang một bên. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất