Chương 253: Xú Khí Lan Trần
Một tia nguyên khí bạch sắc trong tay Minh Nguyệt như sợi tơ bay ra quấn quanh người Liễu Không Huyền, nàng lập tức bay lên lao nhanh ra bên ngoài, còn Liễu Không Huyền thì bị kéo bay theo ra giống như một con búp bê vải rách. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong sân nhỏ của Thánh Đường to lớn, Minh Vi Thương và Chung Đoạn Nhận giống như một ảo ảnh xuyên qua trong sân, nhanh chóng ném từng tên đệ tử Thánh đường ra đại viện, bây giờ làn khói hắc tử sắc dày đặc đã bao trùm toàn bộ Thánh Đường, hơn nữa còn có xu hướng lan ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt ôm Thanh Phong lôi Liễu Không Huyền bay từ võ đài xuyên qua khu vực khói dày đặc nhất, lướt nhanh ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong, ngươi muốn đi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Chung Đoạn Nhận loé lên ngăn cản trước người Minh Nguyệt, hung dữ nhìn vào Thanh Phong ở trong lòng nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng dáng Minh Vi Thương cũng chợt loé rồi xuất hiện, giận dữ mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong, ngươi làm ra chuyện tốt đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Chung Đoạn Nhận ánh lên tia hàn quang, duỗi tay ra, lòng bàn tay xuất hiện bốn tia xiềng xích thể khí hắc sắc quấn về phía Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dám... ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt gầm lên một tiếng, trên trán lộ ra một đạo Thần Văn, trước mặt xuất hiện một vầng trăng tròn hư ảo, xiềng xích thể khí hắc sắc liên tiếp bị vầng trăng tròn đó làm cho vỡ tan. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt, tên Bạch Phong này âm hiểm xảo trá, tà ác hắc ám, thế mà lại phóng độc vào thời điểm thi đấu ở Thánh Đường hại mấy nghìn đệ tử Thánh Đường ta, cần phải truy bắt đến từ đường Tài Quyết ti để xử phạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một trăng tròn một trăng khuyết dâng lên trong hai mắt Minh Nguyệt, nàng lạnh lùng thách thức: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta xem ai dám? ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận lạnh giọng hăm dọa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt, nếu như ngươi lại bao che cho tên tà ác này nữa thì đừng trách bổn tọa bẩm báo cho Thánh Sơn Tài Quyết ti bắt cả ngươi lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có ta ở đây thì ai cũng không thể thương tổn đến hắn, không tin ngươi có thể thử xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người giằng co với nhau, bầu không khí ngưng trọng hết sức căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ho khan hai tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ti toạ đại nhân, độc mà ngươi nói là gì? Sao ta lại không biết ta đã phóng độc lúc nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận đưa tay ra chỉ một vòng rồi tức giận đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Độc khí tràn ngập mà vẫn có thể giả vờ? Hạ độc được nhiều đệ tử Thánh Đường như thế, ngươi muốn thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt loé lên hàn quang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ngươi là tín đồ Tà Thần, là dị đoan! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương lạnh nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chung Ti tọa, Bạch Phong lớn lên ở Thánh Đường, bổn tọa vẫn tin sự thành kính ngoan đạo của hắn đối với vô lượng Quang Thần, từ dị đoan thì không cần nói đến nữa. Có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, có thể là Liễu Không Huyền công kích quá mạnh nên không cẩn thận làm vỡ bình độc dược. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận chất vấn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cẩn thận? Nếu như bổn tọa không nhìn lầm thì khi trước lúc Bạch Phong lên lôi đài đã tay không lấy ra vũ khí, thế mà lại có nguyên khí trữ vật? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt ngẩng đầu kiêu ngạo đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng, là ta tặng đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoé mắt Chung Đoạn Nhận giật hai cái, trong lòng dâng lên một cỗ nước chua, càng thêm tức giận quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã có nguyên khí trữ vật thì sao độc dược đáng sợ như thế lại để trong ngực, phải để vào trong nguyên khí trữ vật mới đúng, thế thì sao có thể không cẩn thận đánh vỡ được? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ho khan hai tiếng, hít hít mùi thơm tinh khiết trong mũi, khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi luôn miệng nói đây là độc dược, vậy Ti toạ có chứng cứ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận chỉ tay một vòng, trách mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn mấy nghìn đệ tử Thánh Đường ở trên đất chính là chứng cứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoé miệng Thanh Phong kéo lên lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựa theo lời nói của Ti toạ thì toàn bộ những chỗ phàm tục như nhà xí thì đều là nơi chế độc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Chung Đoạn Nhận thay đổi, chán ghét nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lẽ nào độc dược kia của ngươi luyện chế từ phân? Ngươi lại ác độc đến thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Khoé mắt Minh Vi Thương giật giật hai cái, ghét bỏ nhìn về phía Thanh Phong, nguyên khí ngăn cách trên người trong nháy mắt dày thêm mấy tầng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ho khan hai tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ti toạ, suy nghĩ của ngươi thật khiến người ta buồn nôn, ý của ta là bọn họ đều bị thối đến mức choáng váng đó, hoàn toàn không có độc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thối đến choáng váng. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương lẩm bẩm một câu rồi bỏ phòng ngự ra, hít một hơi hắc khí, một mùi thối gay mũi bay thẳng vào trong đầu khiến cho mắt hắn trợn trắng, nhưng đúng là không có độc, không gây hại gì cho thân thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhìn Thanh Phong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là độc! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Chung Đoạn Nhận ở bên cạnh ngừng giây lát, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù không phải là độc, nhưng dùng xú khí hun Thánh Đường, cũng tuyệt đối không thể phạt nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc xử phạt sẽ nói sau, bây giờ hãy cứu bọn họ ra trước đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vội vàng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn có chuyện gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏