Dị Thế Đạo Môn

Chương 279: Cấm Quân Vây Thành

Chương 279: Cấm Quân Vây Thành
Binh sĩ lắc đầu, thở hổn hển nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải, là cấm quân đến, rất nhiều cấm quân đã xuất hiện bên ngoài thành, hình như còn có cả Thánh kỵ sĩ của Thánh Đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng tử của Lý Vân Hồng co lại, bước nhanh ra ngoài, trong lòng Ngưu Đại Lực thấp thỏm cũng đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Lý Vân Hồng xuất hiện trên tường thành, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy rất nhiều Hồng Giáp kỵ sĩ đang ở phía xa đã vây quanh toàn bộ ba tầng Mộc Hàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài đại môn còn có một phương trận, trước phương trận có một cái ghế dựa, Hồng công công đang nằm trên chiếc ghế dựa đó, vừa tắm nắng vừa ăn hoa quả đặt ở trên chiếc bàn bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lòng Lý Vân Hồng trầm xuống, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công, ngươi đến Mộc Hàn thành của ta làm cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạp gia chỉ là đang phụng chỉ hành sự, nếu không cũng không dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Tim của Lý Vân Hồng bấy giờ giống như một khối băng, vô cùng lạnh lẽo, hoàng huynh định động thủ thật sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân đã âm thầm bao quanh Mộc Hàn thành này, trong thành thì càng ngày càng áp lực, dân chúng hoảng sợ đồng loạt tụ tập trước cổng thành, đập mạnh “bốp bốp bốp” vào cổng thành, bắt đầu phát ra những tiếng khóc thảm thiết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả ta ra ngoài! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả ta ra ngoài đi mà! Ta không có bệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ, cứu mạng với! Đại nhân cứu mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ! Đại nhân thả bọn ta ra đi, bọn ta muốn tìm đại phu để chữa bệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân... ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Những tiếng khóc lóc thảm thiết truyền ra ngoài cổng thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nhìn tảng đá chặn ở cổng thành, quay đầu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cổng thành này là do chúng ta phong tỏa sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng lĩnh lúc trước phong tỏa thành vội vàng cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Thành chủ phân phó người phong tỏa, ở bên ngoài thì dùng tảng đá để chặn cửa thành, ở bên trong thì lại dùng dây xích khóa chặt lại, dân chúng không vào được cũng không ra được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn cũng quyết tâm đó chứ, giúp cho chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu là sức lực, nhưng cổng thành này có thể ngăn chặn người bình thường nhưng lại không ngăn được tu luyện giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Các tướng lĩnh phong tỏa thành đều cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như có tu luyện giả nào muốn chạy ra ngoài, tất cả đều bị cấm quân bắn chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc nói chuyện, những tu luyện giả còn lại trong thành cũng không thể ngồi yên được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Từng đạo nhân ảnh từ trên tường thành nhảy vụt ra, gào thét xông ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
“Vụt vụt vụt...” ͏ ͏ ͏ ͏
Một tràng âm thanh như xé gió đồng loạt vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc phốc phốc... Từng đạo huyết hoa nở rộ trên không trung, từng tu luyện giả ngã ngửa trên mặt đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất, mũi tên mang theo nguyên khí bắn vào tường thành, tiếng đá vụn bắn tung toé vang lên ầm ầm bịch, chắp cánh cũng khó thoát. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân không ngừng phóng tên, liên tục bắn giết những tu luyện giả nào có ý định chạy trốn, bắn chết được khoảng ba mươi tên, đến lúc này mới không còn ai dám chạy ra ngoài nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường thành, một vị tướng lĩnh đi đến bên cạnh Vương gia, không cam lòng mà mở miệng khuyên nhủ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, hay là chúng ta ra ngoài đánh đi! Cấm quân tới đây không có ý tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng khiển trách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang muốn đem ôn dịch ra ngoài sao? Ngươi muốn toàn bộ Khánh quốc đều bị lây nhiễm hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chẳng lẽ bây giờ chúng ta đều phải đứng đây chờ chết sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt đầy lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ còn hy vọng rằng Quán chủ có thể nhanh chóng tới đây thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, người phía sau tường thành cũng gào thét đến khàn cả tiếng, cổ họng khô khốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặt trời vào lúc chính ngọ, chính là thời điểm mặt trời cường thịnh nhất, đã đến lúc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công từ chiếc ghế dựa đứng bật dậy, tất cả cấm quân đều chấn chỉnh tinh thần, trong không khí tràn ngập khí tức nghiêm sát. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trấn Tây vương, vì bách tính trong thiên hạ, tạp gia không thể không làm như vậy, mong rằng ngài có thể hiểu được! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng bỗng nhiên tiến lên một bước, dựa người vào ven thành, vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công, bổn vương đã nghĩ ra biện pháp có thể giải quyết ôn dịch này, hãy cho bổn vương thêm một chút thời gian nữa, bổn vương nhất định có thể giải quyết được ôn dịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia thật sự rất biết nói đùa, ôn dịch này chính là tai họa do trời phạt, ngay cả bệ hạ cũng không có cách nào xử lý, chỉ có thể làm ra chuyện bi thương như thế này mà thôi, ngài đừng giãy giụa nữa, kẻo bệ hạ lại không vui, sau khi chết còn phải hứng chịu tai tiếng, lại còn bị người đời chê trách. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất