Chương 286: Bình An Uy Hiếp
Lý Bình An phân phó: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lập tức lệnh cho binh sĩ dọn dẹp thành, cho dù có bị nhiễm ôn dịch hay không, tất cả phải lập tức trở về nhà cách ly. Bất kể là ai cũng không được ra ngoài, càng không được tụ tập. Người kháng lại sẽ xử phạt thật nặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng do dự một hồi mới hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, tất cả mọi người đều không thể ra ngoài được thì bọn họ ăn cơm kiểu gì? Sẽ chết đói mất thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mỗi con phố chọn ra vài người, đồ ăn của mọi người đều giao cho họ phụ trách, ta sẽ đưa cho bọn họ đạo phù phòng thân. Phải rồi, ở nội thành có đủ lương thực không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng gật đầu lia lịa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đủ! Đủ chứ! Nội thành có xây dựng kho thóc, đủ cho cả thành ăn mấy tháng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An thở phào nhẹ nhõm, lương thực đã đủ thì tốt quá rồi, hắn tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước hết, ngươi cứ làm như vậy đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng quay đầu lại nhìn tướng lĩnh ở phía sau, hắn khiển trách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn ngẩn người làm cái gì? Còn không mau làm theo phân phó của Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tướng lĩnh chạy nhanh như bay xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài còn cần bọn ta làm gì nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạm thời cứ như vậy đã, những chuyện còn lại chờ ta trở về rồi nói sau. Viên Phần, ngươi dẫn ta đi gặp Hồng công công. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần sửng sốt, gã cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng bước ra, m Dương lưu chuyển dưới chân rồi nhanh chóng bay lên trời, Viên Phần lập tức đuổi theo, chỉ đường cho Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực cuống quýt, ngẩng đầu lên gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Quán chủ, người phải đi đâu vậy? Nhi nữ khả ái kia của ta đã sinh bệnh, người đi rồi thì nhi nữ của ta biết phải làm thế nào đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ trên trời xa xa, giọng nói của Lý Bình An truyền đến: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo đi ba tòa thành trì khác xem thử, đi một lát rồi về. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực giậm chân, luống cuống la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Quán chủ... Nhi nữ của ta thật sự đã sinh bệnh rồi, còn rất nguy kịch nữa a! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vỗ vỗ cánh tay của Ngưu Đại Lực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng gọi nữa, Quán chủ đã đi rồi, ngài lo lắng cho an nguy của ba tòa thành trì kia. Khụ khụ khụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên Lý Vân Hồng che miệng ho khan kịch liệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể Ngưu Đại Lực cứng đờ, hắn quay đầu nhìn về phía Thành chủ, khó tin nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ, người cũng bị nhiễm ôn dịch sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng gật đầu, thở dài đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thật ngưỡng mộ những người tu luyện như các ngươi nha! Sức chống cự với ôn dịch mạnh như vậy, nếu bách tính bình thường cũng có sức chống cự mạnh như thế thì tốt biết mấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vội vàng đỡ Lý Vân Hồng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài sinh bệnh rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn ung dung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hy vọng Quán chủ có thể sớm trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An theo Viên Phần bay một vòng trên đỉnh ba tòa thành trì, bên trong ba tòa thành trì, khắp nơi đều là tiếng than khóc nhưng chuyện giết hại người dân trong thành lại không hề xảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ở ngoài Hắc Giác thành, hai người họ đáp xuống cung điện lúc trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân gác cổng vội vàng cung kính chào hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Viên tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện Viên Phần bị trói trước trận vẫn chưa bị truyền đi nên người gác cổng vẫn cung kính với gã như mọi khi. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần gật đầu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công đã về chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân gác cổng vội vã đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công về rồi, đang ở bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần chìa tay ra dẫn đường: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cất bước đi vào bên trong, cấm quân gác cổng do dự hồi lâu vẫn không dám tra hỏi, những người tu luyện có thể từ trên trời hạ xuống, vả lại Viên tướng quân còn kính cẩn như thế thì nhất định là đại nhân vật tới từ đế đô tới, là người mà gã không thể đắc tội, cho nên nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Khoảnh khắc Lý Bình An bước vào đại môn của cung điện, trong hai tòa cung điện to lớn bên trong, ba cỗ khí tức cuồng bạo đột nhiên phun trào, oành oành oành... Trên nóc mái của hai tòa cung điện nổ tung thành ba cái lỗ lớn, vụn gỗ và gạch đá bay lên không trung, từ bên trong có ba đạo nhân ảnh xuyên qua ba cái lỗ vọt ra ngoài, phi nhanh về hướng đông lẩn trốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sửng sốt, hắn không ngờ bọn họ lại phản ứng nhanh như vậy, hắn bước ra từng bước, chân giẫm lên Thái Cực Đồ đang lơ lửng trên không của cung điện. Vung phất trần lên, giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo cứu được bốn tòa thành trì này, nếu các ngươi dám tiến hành đồ sát thì bần đạo nhất định sẽ câu hồn nhiếp phách các ngươi, vĩnh viễn không được siêu sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Hồng công công dừng lại ở đằng xa, sắc mặt âm trầm nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏