Chương 300: Phong Thiên Dưỡng Xoay Sở Dược Liệu
Phi Hạc lập tức rung cánh xoay người bay đi, bay ra ngoài đại điện, không gian nổi lên một đạo sóng gợn rồi biến mất, trong lòng Phong Thiên Dưỡng chợt vỡ òa, đây không gian chi lực? ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, không gian trong đại điện nổi lên một trận gợn sóng, một con tiểu hạc kim sắc từ trong không gian bay ra, tiểu hạc kim sắc vẫy cánh trên không trung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn... Bần đạo đáp lễ. Phong tông chủ, lần này mạo muội đến tìm ngươi, chính là có chuyện muốn nhờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chủ vị, Phong Thiên Dượng vô thức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ mời nói... ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong mới đột nhiên nhận ra rằng đây truyền tin, hình như Quán chủ không nghe thấy, vẻ mặt chợt đỏ lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hạc kim sắc tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngoài ngàn dặm Thương Man sơn mạch bộc phát ôn dịch, mấy chục vạn người mắc bệnh bị vây khốn trong bốn tòa thành trì, bần đạo đã nghĩ ra cách cứu chữa nhưng trong thành thiếu hụt dược liệu, mong Phong tông chủ giúp đỡ thu gom. Về phần thù lao, ngày khác nếu Phong tông chủ gặp phải nguy nan, bần đạo đồng ý bảo vệ Tông chủ ba lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hạc kim sắc nói xong thì bay tới trước mặt Phong Thiên Dưỡng, đứng ở trên bàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tia kinh ngạc hiện lên trên mặt Phong Thiên Dưỡng, dùng một ít dược liệu đổi lại ba lần được đại cao thủ Ngũ giai dĩ thượng bảo vệ, giao dịch này quá đáng giá, vội vàng nói với tiểu hạc kim sắc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Quán chủ nói rõ, thiếu những dược liệu gì? Tại hạ nhất định sẽ nhanh chóng thu gom. Phi hạc truyền tin, cấp cấp như luật lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một căn phòng ở Mộc Hàn thành, Lý Bình An nhìn con tiểu hạc đạm kim sắc trước mặt, mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã thành! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng, Lý Vân Hồng lo lắng không ngừng đi qua đi lại trước căn phòng nơi Lý Bình An ở. ͏ ͏ ͏ ͏
“Kẽo kẹt” cửa phòng mở ra, Lý Bình An một thân tử sắc đạo bào từ trong phòng bước ra, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, mới sáng sớm ngươi đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng bước tới, chắp tay, gập người chín mươi độ hành lễ, lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, dược liệu trong thành sắp hết sạch, không có dược liệu cả thành sẽ hỗn loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược liệu còn có thể kéo dài được bao lâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến hết hôm nay. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đủ rồi, đã có người thu gom dược liệu, sẽ vận chuyển đến nhanh thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Cúi đầu thật sâu cảm kích Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đưa tay nâng lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phổ cứu chúng sinh chính là một trong những lý niệm của Đạo môn ta, không cần nói lời cảm tạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đứng thẳng dậy, cảm động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, là các ngài đã cứu sống mấy chục vạn mạng người chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn do dự một lúc rồi thử thăm dò: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, sau khi chấm dứt ôn dịch, các ngài có thể ở lại không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, bần đạo phải trở về Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ để lại một đệ tử cũng được! Ngài xem ngài có nhiều đệ tử như vậy, thêm một người cũng không nhiều, bớt đi một người cũng không thiếu, để lại một người cho chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An khẽ động, dường như mở phân quan ở đây cũng khá thích hợp, trong Bạch Vân quan chắc là có người thích hợp, tu vi thấp cũng không sao, có Vương gia chiếu ứng còn có thể bị ức hiếp sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi ôn dịch chấm dứt hẵng nói vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia vui mừng trong lòng, có hy vọng! ͏ ͏ ͏ ͏
Giữa ánh mặt trời, Lý Bình An lơ lửng trên bầu trời An Khánh thành, nhíu mày trầm tư, tính theo bước chân của người tu luyện, lẽ ra đã đến từ lâu rồi! Lẽ nào thu gom dược liệu rất khó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tay vẽ bùa trên không trung, một đạo phi hạc truyền tin phù nhanh chóng hình thành, suy nghĩ một chút rồi phất tay giải tán phù triện, vẫn là không nên thúc giục, trong đầu hắn hẳn là có tính toán. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, bên ngoài An Khánh thành, mấy ngàn người đang bận rộn đóng gói dược liệu, dùng xích sắt buộc vạn cân dược liệu lại thành một kiện lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng đứng ở chỗ cao nhất của An Khánh thành, nhìn xuống đốc thúc mọi người, với nụ cười không che giấu được trên khuôn mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên một đạo nhân ảnh từ phía đông bay tới, lao ầm ra bên trong An Khánh thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Phong Thiên Dượng lập tức thay đổi, nhanh chóng bay lên không trung, đẩy ra một chưởng lực mạnh như thủy triều ngăn cản Đại trưởng lão. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão của Ngự Thú tông "phụt...", phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng bay đến trước mặt Đại trưởng lão của Ngự Thú tông, sắc mặt âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão lau máu tươi nơi khóe miệng, phẫn nộ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Thánh Đường và Hồng công công của Hoàng cung, bọn chúng muốn cướp dược liệu của chúng ta, còn cả hai vị trưởng lão tam giai của chúng ta đều đã tử trận. ͏ ͏ ͏ ͏