Chương 303: Ba Người Trọng Thương
Một tiếng rống đầy nộ khí, Lôi Bằng lại lao tới một lần nữa, hắn gầm lên một tiếng. Dưới sự bao khỏa của nguyên khí hoàng sắc, hắn hóa thành một đầu Hùng Sư cực đại, lao về phía Phong Thiên Dưỡng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng nắm chặt cự quyền đang dơ trên cao, hắn nhếch miệng cười dữ tợn, quyền đầu cực đại giống như một chiếc ma bàn đánh thẳng về phía Lôi Bằng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyên khí bùng nổ, Phong Thiên Dưỡng lảo đảo lui về phía sau vài bước. Lôi Bằng lộn nhào, hắn bay ngược trở về phía còn lại, từ trên không trung trượt mấy trăm mét mới dừng lại, hắn rên lên một tiếng, không kìm được phun ra một ngụm huyết tươi, sắc mặt trắng bệch. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu giận dữ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cùng lên đi! Thần thánh lao lung! ͏ ͏ ͏ ͏
Quyền trượng trong tay rầm một tiếng và trụ trên không trung, từ trên quyền trượng, một đạo quang trụ vụt bay lên trời, ầm ầm nổ tung ở trên không và hoá thành một chiếc lồng thánh quang bao phủ hàng trăm mét rồi từ trên trời ầm ầm rơi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, Hồng công công cùng với Lôi Bằng cũng xông về phía Phong Thiên Dưỡng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Grừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng gầm lên một tiếng, đôi mắt hắn đỏ như huyết và tràn đầy sắc khí, hắn lắc lắc vĩ ba, lao thẳng lên trời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Oành! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn giống như một con Cự Viên bất khả chiến bại, chỉ với một quyền đã thẳng tay phá vỡ lồng thánh quang, quang mang tứ tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu kêu lên một tiếng, đôi chân lảo đảo lui về phía sau vài bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên không trung, thân ảnh của Phong Thiên Dưỡng kéo ra một đạo tàn ảnh thật dài, chạy xẹt qua ba người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm ầm ầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba tiếng nổ lớn vang lên. Hồng công công, Lôi Bằng và Hải Siêu đồng loạt phun ra một ngụm huyết tươi, đồng thời ngã rập về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm ầm một tiếng, sơn lâm phía dưới dâng lên ba cỗ thổ thạch cao mấy chục mét, ngay sau đó, từ trong khói bụi, ba đạo hắc ảnh lao vụt đi, bọn họ không dám dừng lại, nhanh chóng chạy ra đằng xa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hù hù! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên không trung, Phong Thiên Dưỡng vẫn còn trong trạng thái hóa thú, hơi thở hổn hển, hắn phải điều hòa lại một lát mới áp chế được sát ý mãnh liệt trong nội tâm, đôi mắt đỏ như huyết từ từ bình ổn trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên trán, ấn ký giống như cự thú lại nổi lên. Từ trong nội thể của Phong Thiên Dưỡng, tam tòa trận văn bay ra, các trận văn lơ lửng trên không trung và tỏa ra quang mang sắc đỏ, Thanh Lang, Hồng Xà, Cự Viên đều từ trong trận văn hiện lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, thân thể của Phong Thiên Dưỡng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hắn lại khôi phục lại dáng người cao ráo vô cùng hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng xoay người và bay về hướng An Khánh thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba con linh thú bao gồm cả Thanh Lang vội vàng đuổi theo hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Hồng Xà hiện lên vẻ tàn nhẫn, giọng khàn khàn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khà khà! Chủ nhân, tại sao ngài không giết bọn chúng luôn đi, nếu như bọn chúng còn đến quấy rối thì phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuy rằng bọn họ cũng chỉ khá yếu trong Tứ giai, nhưng bọn họ cũng không phải là người dễ dàng bị giết được, cho nên trước khi chết, nếu như bọn họ dùng hết sức để phản công thì e rằng ta cũng sẽ bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, nếu giết chết hết bọn họ thì cũng xem như đắc tội với Thánh Đường và Khánh Đế, dù sao thì Quán chủ Tam Thanh quan cũng chỉ đồng ý bảo vệ ta ba lần mà thôi, cho nên làm vậy thì không đáng! ͏ ͏ ͏ ͏
Cự Viên buồn bực hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ nhân, hiện tại người cũng làm việc cho Quán chủ Tam Thanh quan, như vậy không phải người cũng đã đắc tội với bọn chúng rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng tự tin đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng chỉ vận chuyển dược liệu cho Quán chủ Tam Thanh quan mà thôi, không tính là gây hấn với bọn họ, bọn họ chắc hẳn sẽ không tự mình ra tay với ta đâu. Nhưng nếu ta thực sự giết ba vị này thì e rằng chúng ta sẽ phải nghênh đón sự trả thù của cả Khánh Đế và Thánh Đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất thời, ba khế ước linh thú không nói gì. Ở Tây Vực, Ngũ giai chính là đại diện cho sự bất khả chiến bại, còn dưới Ngũ giai cũng chỉ là giun dế mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chạng vạng, Lý Vân Hồng đứng trước cửa Vương phủ, hắn không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh nhỏ bé trên bầu trời, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng, trong lòng không ngừng lẩm lẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
“Sao dược liệu kia bây giờ còn chưa tới nữa? Người mà Quán chủ tìm đến rốt cuộc có đáng tin cậy không?” ͏ ͏ ͏ ͏
Trên bầu trời, Lý Bình An cũng cảm thấy sốt ruột: ͏ ͏ ͏ ͏
“Theo lý mà nói thì mấy người mà Phong Thiên Dưỡng phái tới đưa dược hẳn là đã đến sớm rồi chứ! Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi?” ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cúi đầu nhìn xuống thành trì ở bên dưới. Bên ngoài, cấm quân vẫn đang nhìn chằm chằm, đám người Hồng công công cũng đang âm thầm nhìn trộm hắn, cho nên Lý Bình An thật sự không dám rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏