Chương 306: m Binh Vận Chuyển
Chưa bao giờ Lý Bình An lại có cảm giác hận một người giống như bây giờ, phía trước có đến mấy chục vạn bá tánh đang trong cơn đại nạn nguy hiểm đến tính mạng trong một sớm một chiều, ấy thế mà bọn hắn chẳng những không hỗ trợ mà còn muốn cướp dược. Bọn hắn thật sự cho rằng bổn tọa sẽ không giết người sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thở ra một ngụm trường khí rồi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có người nào thương vong không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh vội vàng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có ba vị trưởng lão Tam giai đã tử trận, còn Đại trưởng lão thì bị trọng thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An phát run lên, bởi vì nói một cách chính xác thì bọn hắn đều là bởi vì mình nên mới phải chết. Món thù này bần đạo sẽ nhớ kỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Bình An một cái, khi thấy sắc mặt hắn đang âm trầm cho nên tức thời không dám nhiều lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngẩng đầu lên nhìn thấy Ông Thảo Sinh vẫn đang đứng đầy cung kính, nên ngay tức khắc nói với vẻ bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao mà ngươi lại đứng lên nữa rồi? Cứ ngồi xuống rồi nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh cười ngượng ngùng đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ta cảm đứng như vậy vẫn thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôi bỏ đi, ngươi muốn đứng thì cứ đứng đó đi! Lý Bình An tiếp tục hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế làm thế nào các ngươi đến đây được? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh vội vàng thưa lại chuyện: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Tông chủ của chúng ta đã đích thân ra tay đánh trọng thương ba người bọn hắn, chính vì vậy chúng ta mới có thể đến được đây. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế Tông chủ của các ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ đã đi đến những thành trì khác để thu gom dược liệu rồi ạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác có nghĩa là các ngươi đã vận chuyển một lô dược liệu đến đây, thế nhưng nơi này lại có đến bốn tòa thành trì cho nên vẫn còn quá ít! ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh nói với vẻ áy náy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như muốn nhanh chóng vận chuyển dược liệu thì chỉ có thể dùng tu luyện giả, thế nhưng những tu luyện giả Tam giai trở lên của Ngự Thú tông ta cũng không có nhiều lắm, cho nên hôm nay chỉ được bấy nhiêu đây. Nhưng mà có lẽ rạng sáng ngày mai sẽ có một lô nữa tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng gặng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có bao nhiêu? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ là sẽ có rất nhiều, còn về số lượng cụ thể thì ta cũng không biết rõ. Đến lúc đó phải nhờ Quán chủ quét sạch nơi này, đảm bảo không cho bất kỳ người sống nào tới gần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì cớ gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh trả lời một cách ngượng ngùng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ của chúng ta và Khúc Trì thần đã từng có giao lưu hữu hảo hài hòa cho nên khi Khúc Trì thần nghe nói đến hành động phi thường của Quán chủ đã rất bội phục, chính vì thế nên đồng ý phái âm binh Linh giới vận chuyển dược liệu vì Quán chủ ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Lý Bình An giật giật hai cái, không nói nên lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- m binh vận chuyển dược, như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được à? Chỗ dược này liệu có thể uống được không đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ yên tâm, Tông chủ của chúng ta đã thử qua rồi, không hề ảnh hưởng đến dược hiệu đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi được rồi! Nếu như Phong tông chủ đã thử qua rồi thì bần đạo sẽ tin tưởng vào Tông chủ của quý tông vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tối nay bần đạo sẽ dọn sạch sẽ thương khố. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh cẩn thận hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngươi còn có điều gì phân phó nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng lên vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có chuyện gì nữa rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh vội vàng xua tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, không được, ta phải quay về gấp để chuẩn bị dược liệu. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã chắp tay cúi đầu nói với Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ xin dừng bước, ta xin phép rời đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, hiện giờ tình hình nguy cấp, bần đạo không giữ các ngươi nữa, đi đường cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh quay người bước ra khỏi sảnh, vài bóng người từ trong sân bay lên, bay về phía đông, biến mất trong màn đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông Thảo Sinh cùng những người khác vừa rời đi, Trương quản gia dẫn theo Lý Vân Hồng nhanh chóng chạy đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng hổn hển chạy tới gặp Lý Bình An, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, người đưa thuốc đến ở đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ đi rồi! Ngươi đến muộn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thất vọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ta về nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi. Vừa nhìn thấy dược liệu vào thành ta liền vội vàng thúc ngựa quay trở về. Thật không ngờ vẫn đến trễ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là... Bọn họ vì chúng ta mà chạy đôn chạy đáo, nhưng ta lại không kịp đích thân gặp mặt, cũng không kịp nói lời cảm ơn. Trong lòng ta cảm thấy thật hổ thẹn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, sau này mọi người vẫn còn có dịp gặp mặt. Vương gia đến thật đúng lúc, bần đạo có chuyện muốn nói với ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ mời nói. ͏ ͏ ͏ ͏