Chương 307: Loại Bỏ Dịch Bệnh
Lý Bình An hướng mắt nhìn ra xa, nơi bóng dáng những binh lính và dược sư đang bận rộn dưới ánh đèn lớn, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm nay không được để bất kỳ ai ở lại trong kho này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cảm thấy khó hiểu liền hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao? Nhỡ đâu dược liệu xảy ra vấn đề thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo sẽ ở lại trấn giữ, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là nhóm người phụ trách giao dược liệu tiếp theo có hơi đặc biệt, sợ sẽ xúc phạm đến người sống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười to, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã là binh lính thì loại người nào mà chưa từng gặp? Cho dù có gặp phải Yêu thú cũng không nề hà. Bây giờ là lúc sinh tử cận kề, mọi người sao có thể sợ hãi được? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Lý Vân Hồng bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như là người chết thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng bất chợt im lặng. Vật sống có thể không sợ, nhưng vật chết sờ không sờ được, chạm không chạm thấy, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy e dè, cẩn thận hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là quỷ hồn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy đợi đến khi thuốc được chuyển hết vào trong kho, ta sẽ lệnh tất cả bọn họ rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng, một tầng sương mù dày đặc xuất hiện ở phía đông nhà kho. Bầu trời phía trên nhà kho đen như mực, tạo thành một lối đi lớn tối mù mịt. Quỷ khí nồng đậm từ trong lối đi cuồn cuộn trào ra ngoài, lan tràn khắp nhà kho. Trong nhà kho nhưng nơi quỷ khí đi qua nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương lạnh, theo dòng quỷ khí tuôn trào ngày càng nhiều, bóng dáng từng đầu quỷ hồn cũng dần dần xuất hiện bao phủ lên từng kiện hàng lớn. Chúng không ngừng bay ra từ trong lối đi trên không kia, cuối cùng nhẹ nhàng đáp ở trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn hướng bầu trời cẩn thận quan sát tất cả mọi việc. Nửa canh giờ sau bầu trời càng ngày càng sáng, giữa đất trời bao phủ một tầng sương mù mông lung. Đám sương đen kia đột nhiên thu nhỏ lại dần rồi biến mất trong nháy mắt, bóng dáng dày đặc của đám quỷ cũng theo đó mà biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, bên ngoài kho cũng đã được chất đầy kiện hàng. Tuy kiện hàng không lớn như ngày hôm qua, nhưng số lượng nhiều hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, tiếng vó ngựa lộc cộc dày đặc từ xa truyền đến, Lý Vân Hồng vẻ mặt mệt mỏi dẫn đầu đội binh sĩ phi ngựa tiến đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An từ trên trời hạ xuống, đứng ở trước nhà kho. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đến nơi, liền xuống ngựa, vội vàng tiến lên cung kính thi lễ, lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, dược liệu đã đến chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người đẩy cửa lớn ra, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nhìn xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ngẩng đầu nhìn vào bên trong, thấy trên sân chất đầy kiện hàng liền hào hứng đấm lòng bàn tay một cái, hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt quá, tốt quá rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Khoảng thời gian tiếp theo, nhờ có Khúc Trì Thần giúp đỡ nên dược liệu không ngừng được cung ứng cho bốn tòa thành. Tình hình ở bốn thành này ngày càng tốt hơn, số lượng bệnh nhân hồi phục ngày một tăng, tòa thành vốn đang tử khí trầm trầm giờ đây lại một lần nữa tỏa ra sức sống. Thấy có hy vọng được sống, người dân cũng tự giác và cẩn trọng hơn. Nhà nhà đều chủ động đóng cửa cài then, không ai dám đi ra ngoài. Hoặc có lẽ là vì những ai cố tình đi ra ngoài đều sẽ bị binh lính bắt đi ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa tháng sau, đám người Lý Bình An, Lý Vân Hồng, Ngưu Đại Lực, Viên Phẫn cùng nhau tụ hội tại phủ của chủ thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vẻ mặt vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, tất cả bệnh nhân đều đã bình phục rồi, liên tiếp ba ngày nay đều không xuất hiện thêm ca bệnh nào nữa. Đợt bệnh dịch này có phải đã qua rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Có thể gỡ bỏ lệnh phong tỏa được rồi. Nếu có thêm người dân bị bệnh thì chỉ cần cho họ uống thuốc là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cúi người chắp tay thi lễ, xúc động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực, Viên Phẫn cũng xúc động thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần cảm ơn ta, các ngươi nên cảm ơn các vị ở Ngự Thú tông mới đúng! Còn cả Khúc Trì Thần nữa, nếu không có bọn họ bần đạo cũng là hữu tâm vô lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ các vị, đa tạ các vị! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vươn tay vẽ một tấm phù triện trên không trung, hình ảnh phù văn màu vàng nhạt trong nháy mắt xuất hiện giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dịch bệnh đã bị tiêu trừ, phong tỏa được dỡ bỏ, tất cả mau trở về đi! Phi Hạc truyền âm. Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phù triện màu vàng nhạt đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu vàng lóe mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Vài con hạc nhỏ bay ra từ luồng ánh sáng vàng rực, lao ra khỏi đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng hoảng hốt, lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, người muốn rời đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, dịch bệnh đã được đẩy lùi, đã đến lúc bần đạo nên trở về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏