Chương 350: Vương Chấn Vũ Thăm Tài Quyết Ti
Bạch Vân lập tức ngừng lại, cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc thực lực của quán chủ cao bao nhiêu, bần đạo cũng không rõ. Quán chủ thể hiện ra bao nhiêu thực lực, được quyết định bởi địch nhân mạnh bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy lời ấy trong lòng mọi người trong lòng chỉ có một ý nghĩ, quán chủ ngưu bức! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng càng quyết tâm, nhất định phải ôm chặt đùi Tam Thanh quan, cho dù đăng đế cũng phải ôm chặt Tam Thanh quan, như vậy mới không bị các nước xung quanh bắt nạt. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đáp xuống đỉnh núi nhỏ xa xa, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn hắt xì liên tục hai cái, ánh mắt nhìn về nơi Phong Môn quan tọa lạc, trong mắt mang theo sự chờ mong, các đồ đệ đang lịch luyện bên trong mau chóng trưởng thành đi! Chờ các ngươi đều trưởng thành, vi sư ta sẽ thoải mái hơn, không phải có câu cách ngôn nói rằng “có việc cực khổ, cứ để đệ tử gánh” sao?. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên người Khánh Đế đầy vết máu, mang theo vẻ cuồng đáp xuống hoàng cung, nguyên khí trong cả hoàng cung ngay lập tức bắt đầu cuồng bạo, giống như bị một đầu dữ tợn ác long chiếm cứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên ngoài, Vương Chấn Vũ nhìn về phía hoàng cung, khóe miệng lộ ra nụ cười, có vẻ như quán chủ Tam Thanh quan rất mạnh! Một tên Khánh Đế vậy mà chưa đủ để hủy diệt Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn quay đầu nhìn về phía một tòa hoàng thành khác, tòa tháp cao trắng noãn đứng sừng sững, đang tỏa ra bạch quang dưới ánh mặt trời, nếu như cộng thêm một thánh đường nữa, chắc là đủ rồi nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ quay về phủ đệ của mình, khiêng một chiếc quan tài khác, vẻ mặt bi thương đi đến thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Thánh Đường Tài Quyết ti Chung Đoạn Nhận nhìn Lôi Bằng nằm trong quan tài, trên người có vài vết đao giống như bị làm nhục, vết thương trí mạng là lỗ thủng lớn xuyên qua ngực, hai mắt trợn trừng mang theo khát vọng cầu sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Râu tóc Chung Đoạn Nhận dựng đứng cả lên, vẻ mặt giận dữ khẽ gầm lên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ai? Là ai đã giết Lôi Bằng? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ bi thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là đệ tử Thanh Thạch của Tam Thanh quan, trên chiến trường Thanh Thạch giở âm mưu quỷ kế ám toán Phó ti tọa, vốn dĩ ta định cứu hắn, nhưng mà Thanh Thạch quá mức độc ác, căn bản không cứu kịp. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ ngầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch, bản tọa sẽ giết ngươi, bản tọa sẽ đuổi tận giết tuyệt đệ tử của đạo môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cũng phẫn hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những nơi Trấn Tây quân đi qua, tất cả thánh đường đều bị dỡ bỏ, người truyền giáo bị giam trong ngục, thậm chí còn áp đặt rất nhiều tội danh, làm ô danh thánh đường, bọn họ chính là dị đoan! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù khi ở trên chiến trường dị đoan Thanh Thạch làm nhục đủ kiểu, nhưng đến chết Lôi Bằng huynh đệ vẫn chưa từng khuất phục, bản quốc sư kính nể Lôi Bằng huynh đệ, cố ý đem quan tài của Lôi Bằng huynh đệ về đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận há mồm thở dốc, đưa tay vuốt mắt cho Lôi Bằng, sắc mặt xanh xám nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền Quốc sư đại nhân rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ chắp tay trước ngực, cung kính xoay người thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đại nhân nén bi thương. Trước khi chết Lôi Bằng huynh đệ, có lời gửi gắm cho đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ thương cảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lôi Bằng huynh đệ nói, bảo đại nhân thuyết phục đường chủ dẫn đệ tử thánh đường rời khỏi Khánh quốc, rời khỏi Tây Vực, tuyệt đối không nên báo thù cho hắn, cũng không cần tranh phong với đạo môn, Đạo môn thực sự quá lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm... ͏ ͏ ͏ ͏
Khí tức mênh mông trong cơ thể Chung Đoạn Nhận lập tức tuôn ra, áp lực nặng nề tràn ngập cả đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ lập tức bị ép cong người xuống, trên trán hiện lên từng giọt mồ hôi lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận chậm rãi thu liễm khí tức của mình, cất giọng lạnh như băng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quốc sư đỡ quan tài về đã vất vả rồi, bản tọa sẽ không tiễn xa nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Vương Chấn Vũ tràn đầy ý cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Ti tòa dừng bước, tiểu nhân cáo từ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn khoanh hai tay khoanh trước ngực, cung kính xoay người thi lễ, sau đó đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận nhìn theo bóng lưng Vương Chấn Vũ, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phép khích tướng vụng về! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nghĩ đến Vương Chấn Vũ, sâu trong lòng hắn lại vô thức dâng lên một ý nghĩ, nếu như Trấn Tây vương thật sự thắng lợi, ngồi được lên đế vị, với thái độ của hắn đối với thánh đường, đối thánh đường mà nói tuyệt đối không phải chuyện may mắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận kéo quan tài đi lên lầu, bây giờ là lúc thánh đường phải đưa ra quyết định. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt trời khuất bóng, trong cung điện âm u, Khánh Đế đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt đỏ ngòm tràn đầy cừu hận, một tiếng nổ ầm vang phá tan nóc cung điện bay thẳng ra ngoài, một đạo hắc ảnh rơi xuống đỉnh tháp cao của thánh đường, lặng yên không một tiếng động tiến vào trong đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại điện, một bức tượng thần cao lớn đang ngồi ghế chủ vị, trước bức tượng thần có một chiếc ghế ngồi trắng noãn như ngọc, Minh Vi Thương đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế đó. ͏ ͏ ͏ ͏