Chương 351: Khánh Đế Liên Thủ Với Thánh Đường
Cộc cộc cộc... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng bước chân vang vọng trong đại điện trống trải. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương từ từ mở mắt, khi hai mắt Minh Vi Thương mở ra, trong đại điện giống như xuất hiện một vầng mặt trời nhỏ, từng tia sáng trắng noãn ấm áp chiếu sáng tất cả ngõ ngách trong đại điện, không còn góc khuất nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế vô thức lấy tay áo che mặt, híp mắt khàn giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tia sáng thật là đáng ghét! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ám vô biên khuếch tán ra từ trong cơ thể Khánh Đế, lực lượng hắc ám nồng đậm bao phủ một nửa đại điện, bài xích ánh sáng ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haiz! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương thở dài một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nhập ma rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhập ma? ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế cất giọng khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm cảm thấy hiện giờ mình rất tốt, tốt chưa từng có, trẫm còn có thể sống thêm năm ngàn năm nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Đế, ngươi đến tìm bản đường chủ làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế trầm mặc một lát, mới mở miệng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay trẫm đánh một trận với quán chủ Tam Thanh quan, trẫm thua, thua rất thảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lông mày Minh Vi Thương run lên hai cái, quán chủ Tam Thanh quan lợi hại như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt đỏ ngòm giấu trong hắc vụ của Khánh Đế nhìn về phía Minh Vi Thương, khàn giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm muốn ngươi giúp trẫm! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương thờ ơ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao? Vì sao bản tọa phải giúp ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế lạnh lùng cười một tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Theo trẫm biết, tên đệ đệ tốt kia của trẫm không có chút thiện cảm nào đối với thánh đường các ngươi, những nơi hắn đi qua phần lớn thánh đường đều bị phong tỏa, bị dỡ bỏ, còn ấn cho từng giáo sĩ truyền giáo các loại tội danh, trong khu vực hắn chiếm đóng, thánh đường ngươi đã mất hết thể diện rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như người đệ đệ kia của ta ngồi lên đế vị, hắn cấu kết với Đạo giáo, thánh đường các ngươi sao có thể còn uy phong như hiện tại? Chỉ sợ không bao lâu sẽ bị đuổi ra khỏi Khánh quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương híp mắt nhìn Khánh Đế, chậm rãi mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Sau khi đánh bại Trấn Tây quân, ta muốn mảnh đất phương tây trở thành nơi thờ phụng Quang thần, ta muốn con dân ở phương tây của Quang thần có được cuộc sống tự do, ta muốn mỗi tòa thành trì đều tắm rửa trong thần ân, lắng nghe thánh âm của Quang thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế chần chờ một chút, rồi khàn giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm đồng ý với ngươi tất cả những điều này, ngươi và ta đồng loạt ra tay chém giết quán chủ Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngũ giai không lên chiến trường, đây là quy củ Tây Vực ngầm thừa nhận, bản tọa sẽ phái đệ tử thánh đường giúp ngươi đánh tan Trấn Tây quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong bóng tối con mắt đỏ như máu của Khánh Đế phóng to lên, Minh Vi Thương cũng nhìn Khánh Đế không lùi bước chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế lạnh lùng hừ một tiếng, quay người hóa thành một đạo hắc ảnh bay đi, khí tức hắc ám trong đại điện lập tức biến mất, ánh sáng lại lần nữa tràn ngập khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc đó đại chủ giáo mặc quần áo màu trắng và Tài Quyết Ti ti tòa cả người màu đen từ bên ngoài bước vào, hai người khoanh tay trước ngực cung kính thi lễ với Minh Vi Thương, sau đó đứng bên dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại chủ giáo nhìn Minh Vi Thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ, vừa rồi Khánh Đế tới sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương khẽ gật đầu, ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Đế bị quán chủ Tam Thanh quan đánh sợ, hắn đã mất hết chiến ý rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận phẫn hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan, chính là một đám dị đoan, cũng dám niêm phong điều tra thánh đường chúng ta, ai cho bọn họ lá gan ấy? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Minh Vi Thương lóe lên một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tài Quyết ti ti tòa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận lập tức đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ, xin cứ sai bảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dẫn người của Tài Quyết ti, đi giúp chút sức cho Khánh quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Chung Đoạn Nhận lóe lên hàn quang, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ba ngày sau, một đoàn người đi đến tiền tuyến của Khánh quốc, trong đó có dược vương Đan Thanh, Tài Quyết ti ti tòa Chung Đoạn Nhận, chủ giáo Hải Siêu, và Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh phủ thành chủ Phong Lâm Thành, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Tiêu lão nguyên soái ngồi ghế chủ vị, hai bên trái phải bên dưới phân biệt là Chung Đoạn Nhận, Hải Siêu của thánh đường, và Vương Chấn Vũ, Đan Thanh của Khánh quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu lão nguyên soái tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều do bản soái chỉ huy không thích đáng, mới khiến cho Hồng công công, lôi ti tòa chiến tử nơi sa trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần nói chuyện lúc trước nữa, bản tọa chỉ muốn biết khi nào tiến công, bản tọa muốn tự tay chém giết dị đoan đạo môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu lão nguyên soái nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong khoảng thời gian gần mây đen ngập đầu, sợ là sẽ có tuyết rơi, thời tiết giá lạnh bất lợi cho việc binh sĩ tác chiến, cho nên đang nghỉ ngơi lấy lại sức. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận vô thức nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác vẫn chưa biết khi nào mới tác chiến? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như Ti tòa đại nhân không chờ nổi, thì có thể tự mình tác chiến. ͏ ͏ ͏ ͏