Chương 352: Binh Sĩ Trúng Độc
Chung Đoạn Nhận vô thức híp mắt, nhìn về phía Đan Thanh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược vương nói sai rồi, chúng ta phụng mệnh đến đây hiệp trợ lão nguyên soái phá địch thủ thắng, chứ không phải đến để giễu võ dương oai. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh đứng dậy xoay người thi lễ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão nguyên soái, cho dù đang nghỉ ngơi lấy lại sức, ta cũng có cách giúp ngài khắc chế kẻ địch, thủ thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái kinh ngạc nhìn về phía Đan Thanh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược vương có biện pháp gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên là dùng thuốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn sờ tay vào ngực lấy ra một bình máu óng ánh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần mở bình thuốc này ra, ném vào trong nguồn nước của quân địch, sau khi uống vào bọn họ sẽ đau bụng không chịu nổi, ruột thủng bụng nát. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ sờ ria mép, hơi híp mắt cười khà khà nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biện pháp này tốt, cứ giao cho ta làm đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh đưa bình thuốc cho Vương Chấn Vũ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền quốc sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ tiếp nhận lấy bình thuốc, quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, mây đen màu nâu xám nặng nề đè xuống, gió Bắc gào thét, trời đất càng ngày càng rét lạnh hơn, trong quân doanh Trấn Tây quân, từng đống lửa được đốt lên, các binh sĩ vây quanh đống lửa bắt đầu nấu cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đi cùng hai người Ngưu Đại Lực và Viên Phần, tuần sát trong quân doanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhìn từng binh sĩ mặt đỏ bừng, ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Càng ngày nhiệt độ càng thấp, nhất định phải làm tốt công tác giữ ấm cho binh sĩ, thức ăn cũng phải đầy đủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài cứ yên tâm đi! Hôm nay ta đã sắp xêm, toàn quân ăn lẩu, ăn không hề kém so với ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng gật đầu vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! Binh sĩ bán mạng cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể bạc đãi bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai u... Đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên một sĩ binh bên cạnh, thống khổ ôm bụng, bát đũa trong tay rơi phịch xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
- A... Đau quá! Đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đau chết ta rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu đau đớn liên tiếp không ngừng vang lên, từng binh sĩ ngã xuống ầm ầm, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Lý Vân Hồng lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới bên cạnh một binh sĩ, quỳ một chân trên đất vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thế? Ngươi thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ thống khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đồ ăn có độc! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Lý Vân Hồng lập tức đại biến, đứng dậy thét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Viên Phần, lập tức bảo binh sĩ ngừng ăn cơm, binh sĩ chưa ăn cơm bảo vệ doanh trại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần lập tức chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp đó, từng tiếng trống “Thùng thùng” vang lên, trong quân ăn cơm đều chia làm hai ca, một bộ phận ăn trước, một bộ phận đứng gác phòng thủ, sau đó sẽ thay phiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này tất cả binh sĩ chưa ăn cơm đều bày trận canh giữ trước cửa doanh địa, trường thương hướng ra phía ngoài, bầu không khí tràn ngập sát ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường thành phía xa, Vương Chấn Vũ sờ chòm râu nhỏ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành công rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng tiếc bọn họ chia hai ca ăn cơm, một nửa ăn cơm một nửa canh gác, nếu không nhất định có thể hốt gọn một mẻ binh sĩ của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế này cũng coi như thắng cục đã định rồi, dược vương đúng là danh bất hư truyền, một người thắng trăm vạn binh. ͏ ͏ ͏ ͏
Dược vương Đan Thanh lộ ra nụ cười đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong quân doanh Trấn Tây quân, lúc này đã đại loạn, tiếng kêu rên không ngừng vang bên tai, từng binh sĩ kêu rên được nhấc vào doanh trướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba sư huynh đệ Bạch Hiểu Thuần, mỗi người bước vào trong một doanh trướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lập tức ra đón, sốt ruột hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba vị đạo trưởng, có biện pháp gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ho khan một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Với kinh nghiệm của bần đạo, bọn họ đều trúng độc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng liên tục gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng mắt sáng như đuốc, đúng là bọn họ đều trúng độc. Đạo trưởng có cách nào cứu chữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng sốt ruột, với kinh nghiệm luyện đan của bần đạo, độc này rất dễ giải quyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Ninh Khuyết không kìm lòng được lông mày nhảy lên hai cái, kinh nghiệm luyện đan của hắn? Sao trong lòng lại có chút lo lắng thế này? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lớn tiếng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ, Bạch Vân sư đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo kiếm quang lướt qua không trung, Bạch Vân rơi xuống trước mặt Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sắn tay áo, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ, đem lò luyện đan của ta ra đây, bần đạo muốn khai lò luyện đan cứu chữa binh sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vô thức nhìn về phía Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện giờ chỉ có cách này thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vung tay một cái, một lò luyện đan in hình Thái Cực Đồ rơi “Bịch” một tiếng, ba chân chôn sâu dưới mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn về phía Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược liệu của ta đâu? ͏ ͏ ͏ ͏